Trên đường bay Đài bắc Saigon, hành khch đông chật cả máy bay, nhưng hai chúng tôi lật cái kê tay lên ngồi sát cạnh nhau chuyện trò thủ thỉ, hơn một tiếng đồng hồ trôi qua rất mau. Chị Loan nói sẽ đổi vé để về Mỹ cùng với nhau. Chị có nhiều bà con bạn bè ở Mỹ, nên mang rất nhiều đồ. Tôi thì chả có ai thân, nên hứa sẵn lòng mang hộ chị một bao hành lý. Chị biết tôi còn má ở với gia đình chị Hai tôi, mà mọi người rất là cổ hủ, chị bàn với tôi là khi từ Tây ninh lên Saigon sẽ mướn khách sạn, khi chị đến nhà tôi, thì sẽ tự nhận là bạn làm cùng sở. Còn bịch hành lý, tôi sẽ nói là tôi tự ý mang giùm để lấy tiền cước, có món tiền nhỏ thêm để cho mấy đứa cháu con bà chị, như vậy ai cũng vui vẻ và sẽ không thắc mắc gì.
Hai ngày trước khi trở về Mỹ, chị đến tìm tôi ở Saigon.Má tôi và chị tôi, thấy chị là đàn bà, có bằng kỹ sư thì nể lắm. Chị ăn nói dễ thương nên ai cũng qúy, lại còn trách tôi sao lấy tiền cước của chị làm chi. Tôi giải thích là kiểu Mỹ, tiền bạc sòng phẳng, tại có làm nên có trả công.Tôi đi taxi với chị ra khách sạn để lấy bịch hành lý. Chị đưa tôi lên phòng, căn phòng rộng mênh mông bầy biện rất sang trọng. Chị ôm tôi hôn lấy hôn để, nói chị nhớ tôi lắm. Nhưng tôi hơi bị thất vọng, vì không được rủ rê làm gì hơn nữa. Chị chỉ đứng ôm lấy tôi, cà vú vào ngực tôi, tay thì xoa nắm dười quần làm tôi nứng ngỏng lên, chị thủ thỉ: “Ngày hôm nay chị bận nhiều công chuyện lắm. Chị tính đổi máy bay đi cùng với em mà không được, nên phải đi chuyến sáng sớm mai. Chị sẽ đón em ở phi trường San Francisco để lấy hành lý. Chị có công chuyện qua đó hoài hoài, ít ra mình tháng tháng cũng gặp nhau được một lần. Chị nói thầm vào tai tôi: “Chị ăn phải bùa mê rồi, biết không?”, rồi liếc rất tình tứ, làm tôi sướng đỏ cả mặt, bên dưới thì cái đầu rùa đang muốn ọc khí ra, may mà chị đã bỏ tay ra rồi. Chị đưa cho tôi năm tờ hai chục đô, để lúc ra phi trường cho bọn khám hành lý hai tờ, còn ba tờ làm qùa cho cháu tôi. Tôi thấy chị tính chuyên thật chu đáo, lại có tình có nghĩa.