Tấn cố định thần để nghĩ rằng làm sao thời gian có thể đi ngược lại như vậy được. Nhưng chàng không thể phủ nhận được những gì đang xẩy ra trước mặt. Tấn cắn chặt môi, chàng cảm thấy đau buốt và biết chắc đây là sự thực chứ không phải đang xẩy ra trọng giấc mơ. Ông già đó vẫn chậm chạp cất bước. Khi ông ta đi tới
cuối đường, Tấn không nhịn được nữa buột miệng kêu lớn:
– Ba.
Nghe tiếng gọi của Tấn, ông già từ từ xoay mặt lại. Chàng nhận ra ngay ông ta là người mình gặp bữa coi hát với Nhung về, và người đó cũng chính là cha chàng. Ông già đó nhìn Tấn và mỉn cười hiền lành. Tấn giật mình, tim chàng nhưmuốn nhẩy khói lồng ngực. Đó chính là nụ cười của cha chàng hồi nào. Nụ cười đó với Tấn thực quen thuộc và thân thiết. Nhưng ông già đó chỉ quay lại mỉm cười rồi lại quay đi và tiếp tục rảo bước. Cử chỉ đó khiến Tấn ngơ ngác tới bàng hoàng. Chàng ngần ngừ một lúc rồi chạy theo ông…
*
* *
Nhung ở trong phòng giáo sư và đang chấm bài cho học trò. Đột nhiên ông hiệu trưởng tới hỏi cô:
– Cô Nhung à, có phải thầy Tấn bữa nay bị bệnh
không?
Hôm qua nàng và Tấn gây gổ nhau nên tới bây giờ Nhung vẫn còn bực mình, không thèm nghĩ ngợi gì tới chàng nữa, nhưng vì ông Hiệu Trưởng hỏi nên nàng phải trả lời:
– Ủa, anh ấy sao rồi. Bộ anh ấy không tới trường sao?
Cả trường ai cũng biết Tấn và Nhung bồ với nhau từ lâu, nên khi vắng Tấn, ai cũng kiếm nàng hỏi. Thấy Nhung ngơ ngác, ông Hiệu trưởng nói:
– Gia đình anh Tấn không có ai tới xin phép nên tôi đợi giờ nghỉ, qua hỏi cô mà thôi.
– Hôm qua anh ấy vẫn còn rất khoẻ mà…