Lẽ ra đến lượt chưởng môn Bạch Mi bà bà, con Tuyết xuất chiêu, chắc chắn còn thần sầu quỷ khốc hơn nữa. Thế nhưng tối hôm dó, khi cuộc họp kiểm điểm tình hình phe ta và phe Hùng Mạnh ai bại ai thắng, Thanh Tà Lỏn tươi rói nét mặt, thông báo:
– Bà Tướng chuyển lời chúc mừng thành công đến hai toa. Lão kép Hùng Mạnh đã đổi tên hạ đài rồi.
– Sao? Nói rõ nghe coi. Hắn đổi tên hạ đài là sao?
– Thì sao nữa. Lão hồi trước là Hùng Mạnh nhưng sau hai dợt bị Tú Oanh và Cẩm Giang quần cho tơi tả như cái mền rách, bây giờ thành ra Hùng Liệt rồi chứ sao. Lão xưa nay mê chơi đàn bà, mà bây giờ chỉ ăn rồi khoái ngủ thôi.
Cả bọn cười ngặt ngoẽo. Nhỏ Tuyết thắc mắc:
Vậy bao giờ tới lượt moa ra trận?
– Khỏi. Toa chẳng cần lâm chiến nữa.
– Đâu được. Vậy rồi phần tiền của moa ai trả?
– Bà tướng vẫn sòng phẳng thanh toán hợp đồng thỏa thuận vì theo như bà ta tâm sự với moa thì sau hai phùa mê ly, say dắm lão kép chỉ về với bà Tướng.
Tuyết vẫn chưa hết hoài nghi, nên cật vấn tiếp:
– Vậy ư Nhưng liệu sau thời kỳ ngưag chiến lão ta nổi cơn động cởn lúc đó bà Tướng tính sao?
– Bảo đảm lão cạch tới già. Vì tụi toa biết sao không? Hôm Nga Quắn tấn kích đợt hai, cứ mỗi lần bà Tướng muốn ngủ là y như rằng lão kép co rúm người, teo bu gi, chẳng làm sao ngóc dầu lên nổi. Bà Tướng chỉ cần có thế thôi.
Nga Quắn cười híp mắt, giọng nói ngắc ngứ trong cổ họng:
– Bí kiếp “Cẩu xực xí quách” chứ con mẹ gì cao siêu đâu nào. Moa chi cần mút lưỡi bảy lần là thằng chả phun tá lã, nằm dài ra thở phì phò, chưa nói đến các quái chiêu khác còn ác liệt hơn nữa à. Toa dám thử hôn?
– Thôi đi. . . Tớ chỉ mê đàn ông còn phe bà bà thì hỏng dám đâu.
– Xí làm bộ sư cụ hoài. Thử cho con Thu Đạm nó xuất chiêu coi toa có rụng rời hông cho biết.
Tuyết chợt làm mặt nghiêm cất lời Nga Quấn:
– Nè Thanh, còn cái vụ tiền thưởng thì sao. Vẫn y như củ phải không?
– Dĩ nhiên rồi. Tiền đây.
Gã moi tập giấy bạc mới toanh ném xuống bàn trước mặt tam nương bà bà, hất mặt:
– Đếm lại đi.
– Khỏi, mình tin nhau chữ tín làm đầu chớ bộ. Bây giờ moa đề nghị bọn mình kéo rốc lên quán Ba Trái Táo mần một chầu hoắc cần câu luôn. Ô kê?
– Ô kê quá đi chứ.
Vừa ngay lúc cả bọn Tam Nương Cầu Chong kéo nhau rời quán bỗng họ trông thấy chiếc Corona xanh thẫm thắng lếch bánh đổ lại sát lề đường. Trên xe bà~
Tướng và chàng kép Hùng Mạnh cặp kè như một đôi uyên ương lý tưởng. Nga Quắn la toáng lên như gà mắc đẻ:
– Chết mồ rồi. Thằng cha kép với bà Tướng. Chuồn nhanh không thì bể mánh hết cả tụi bay ơi.
Nhưng con Tuyết mặt nó quạu đeo, lạnh như tiền gắt:
– Gì mà chém vè. Chả cồ thấy mình cũng tỉnh bơ đi chứ. Tội chó gì mà sợ.