Ngọc khóc nhiều lắm, cô kể lể nhiều lắm. Tất cả những gì cô chịu đựng bấy lâu… đều tuôn ra… tuôn ra hết… Cô kể cho chồng nghe những thèm muốn của mình, của nhửng con người bình thường… hết sức bình thường… những khát khao tình yêu, khát khao đầm ấm nhẹ nhàng……
Chồng cô… nằm đó… lặng yên… lặng yên… có thấm thía… thấm thía… cái đau đớn của tinh thần… và cái đau… mà thân thể đang mang… không chứ… Dù gì chăng nửa thì hai cái thân xác đầy sẹo kia cũng không bao giờ… xoá hết đi được… nó giống như truyện cây cột nhà… đầy dấu đinh trong Cổ học tinh hoa ngày xưa…
( Hết truyện kẻ cuồng dâm )