VN88 VN88

Xem truyện 16 nữ tù nhân mới hay

Vân không trả lời, không trả lời bằng lời nói mà bằng cử chỉ, bằng hành động, bằng những giọt nước mắt chảy dài trên mặt và những tiếng nức nở giờ mới dám bật lên sau bao lâu nín nhịn. Ngay bản thân Trung cũng không thể ngờ một giây phút nào đó mình lại ở trong tình thế này. Cũng vẫn là con người ấy, vẫn ở cái chốn địa ngục ấy, tất cả không có gì thay đổi vậy mà hôm nay hắn thấy lạ khác làm vậy. Khuôn mặt của cô nữ tù ấy hắn đã quen thuộc, nhưng đây là lần đầu hắn nhận ra trên khuôn mặt ấy nét ngây thơ, tội nghiệp, đâu rồi vẻ buông thả dâm đãng, vẻ bất cần cuộc đời mà bấy lâu nay Trung vẫn thấy nơi Vân. Dường như đây mới là khuôn mặt trong trí nhớ của hắn về vân, một cô gái trẻ trung đầy nhựa sống mà hắn gặp lần đầu dạo nào khi Vân mới nhập trại. Thời gian, sự kham khổ thiếu thốn, sự bất công dã man, bóc lột đến thậm tệ, sự dâm ô trụy lạc, tất cả những cái thứ đó đã làm cho một cô gái biến thành một con nữ quỷ sau một thời gian ở trại 16, Trung tưởng như những thứ đó sẽ khiến cho không một ai tìm lại được chính mình nữa sau khi đã phải bước qua chốn địa ngục này, vậy mà hắn nghĩ có lẽ bấy lâu nay mình đã lầm.

Trong vòng tay hắn, cả thân hình của Vân như rung lên vì những tiếng thổn thức, mà nói trong vòng tay hắn thì không đúng, bởi lẽ Trung đâu dám xiết chặt thân hình cô gái trong tay mình. Bấy lâu nay phải sống trong một môi trường đầy cặn bã, ngay bản thân Trung cũng đã thay đổi nhiều ,cũng đã chai sạn nhiều. Nhưng trong hắn, sự e dè ngượng nghịu khi phải đứng trước một cô gái, ở nơi chỉ còn có riêng hai người vẫn không hề thay đổi. Nhất là Trung biết cô gái ấy đang chỉ khoác hờ hững trên mình tấm áo tù, hai vạt áo không cái khuy mở toang như muốn phản kháng lại chính những gì mà Vân đang bị chịu đựng. Chính Vân mới là người chủ động, hai vòng tay thon dài vòng qua lưng, rồi lên cao ôm chặt lấy lồng ngực của Trung, ôm thật chặt, như một kẻ sắp chết đuối ôm chiếc phao cứu sinh, bởi người đó hiểu, chỉ cần tuột tay ra cũng đồng nghĩa với cái chết của mình. trung không phải là vô cảm, không phải người hắn không lên những cơn rạo rực, muốn được om lại người đàn bà đầy nhục dục kia, muốn được ghì chặt lấy người đàn bà ấy để truyền những hơi ấm từ cơ thể mình sang tấm thân đang run rẩy, vì lạnh, vì sợ, vì đau khổ kia. Nhưng ngay bản thân hắn cũng chỉ dám choàng hờ hai tay qua cái eo thon lẳn, cách lớp da thịt đàn bà một cái áo tù duy nhất, hắn không phủ nhận việc bản thân mình cũng sợ. không phải hắn sợ bị người khác chứng kiến cảnh hắn ôm ấp một người tù, việc đó chả sao. Ở cái trại tù địa ngục này,quản giáo luôn có một quyền tối thượng, có thể không bằng với lão già giám đốc dâm đãng nhưng ở cương vị của hắn, hắn cũng có thể dịt tất cả mọi nữ tù ở cái trại này, những người mà lão già kia không giữ làm của riêng. Hắn có đủ khả năng mà cũng chả ham muốn, hắn có thể ra lệnh cho cô nàng kia phải chièu theo hắn, phải quy thuận hắn, phải banh chân ra để hắn thoả mãn tất cả những gì đang trỗi dậy trong hắn, trong máu,trong huyết quản và trong cái quần của hắn.Nhưng không hiểu sao hắn không thể làm vậy, hắn tự thấy mình vẫn còn sống sót lương tri của một con người, cái lương tri không cho phép hắn bức bách người con gái kia thêm nữa.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.