VN88 VN88

Xem Truyện 18 cave chúa trong lớp

Tôi nói mà khua tay, cố tìm cái danh từ tiếng Tây Bán Nhà mà con nhỏ dạy cho tôi, nhưng quên bố nó hết trơn. Rặn mãi như anh bị táo bón cũng chuệch choạc không thành lời. Con nhỏ trố mắt ra. Tôi phải ra dấu bằng tay, khua lục khục, mỏi bỏ bu mà con nhỏ thì hích hích cười.

Tôi nực thiệt sự, nên đợi lúc con ngồi chè hẻ vo đậu, tôi lững thững ngồi lên, tiến lại gần bên, vỗ tay cái bép vào lồn nó, xí xa xí xồ cắt nghĩa. Con nhỏ tưởng tôi lại lên cơn thèm, nên rúc rich cười ô kê, ô kê. Nó quẳng luôn cái chén lủng nhủng đầy nước ngâm đậu, lôi xềnh xệch tôi lại nệm, nằm banh giò ra và giơ tay vờn tôi: cam ôn, quích. Nó chỉ được cái nghĩ nhăng, nghĩ cuội như vậy, tôi ớn mà nó lại tin là tôi muốn nắc nó ơ ghen, mới bỏ bu.

Tôi cáu quá phải hét: bô sịt và đập rầm rầm vào vú và lồn nó. Con nhỏ lại ô kê, ô kê, lồm cồm bò dậy. Đúng là ái tình vượt biên giới, nói năng ba trầy ba trật, oải vô cùng. Nó nấu mau lẹ rồi hối tôi ăn, trợn trạo phồng mang hả má mà nuốt. Vừa ngốn vừa nghĩ: mẹ, nó ăn toàn chất bột hèn chi người thừa kí.

Con nhỏ ngồi ăn mà còn lí lắc. Con gái, con nứa gì mà chẳng khép nép hết trơn. Cỡ nó về làm dâu nhà người Việt, chắc mỗi ngày người thân nó bị lôi ra rủa xả vài lần là ít. Lồn đoi gì há toác hoác ra, miệng nó nhai ngồm ngoàm, tôi thì nghẹn vì cái lồn nó cũng chóp chép như bị đói từ nhiều ngày. Tôi chọc nó: sao mày không đút cho lồn mày một muỗng cơm, nó đang há mõm chờ kia kìa. Nó dòm xuống trả lời tỉnh bơ: đơ dân mát đơ. Li vit ơ lon. Tôi hết biết với con nhỏ man man nặng.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.