Tôi run bằng chết, nhưng tự nghĩ: nó là đàn bà, con gái đếch sợ thì mình sợ đếch gì. Thế là tôi hăm hở chụp luôn cả hai tay lên đôi vú con nhỏ. Trời ơi, nó mát rịn cách gì, êm mềm như tái lê trắng nõn, cái núm chúm chím như đóa hoa. Tôi bợ nguyên con nghe cũng đầy và nặng bàn tay chớ bộ. Tôi tưng tưng như cân thử coi nặng cỡ mấy pao, rồi lắc lư giống người đong mớ xinh xâm trên tay. Con nhỏ uốn éo tưởng là tôi thích bóp.
Tôi khảy cái núm bằng những ngón cái, con nhỏ nhạy hơn tôi tưởng. Hai đầu vú giãn ra liền, loe nhoe như hạt lựu trầy trật trong bàn tay tôi. Tôi nhìn đăm đăm vào mắt nó, hỏi thẳng băng: mày để thằng nào bóp vú chưa. Nó lắc đầu quầy quậy, nhưng tôi tỏ vẻ không tin, nó độp liền: thiệt mà.
Tôi chẳng cần, nó có cho đứa nào bóp thì cũng vậy thôi. Tôi bóp thì cũng giồng tụi nó, đứa nào đặt tay lên vú thì coi như sở hữu chủ, còn rảnh rang thì nó muốn làm gì làm là quyền của nó. Tôi xoe hai núm vú nó cứng ngắc, nó làng xàng thân mình như ngứa làm hai bầu vú xàng xê giữa gan bàn tay tôi.
Tôi bảo nó: tao bóp vú mà mày nhúc nhích, lỡ tao bú mày còn lắc lư cỡ nào. Nó thách thức tôi liền: thì mày ngậm bú thử coi ra sao, chớ hồi giờ tao có bị ai bú nút hồi nào mà biết. Thiệt lòng, ăn vụng con nhỏ ở bãi đậu xe tôi cũng ớn, lỡ cảnh sát nhà trường đi tuần bắt gặp thì rầy rà. Nên tôi biểu nó gài lại áo và chạy đi đâu đó cho mau.