Con nhỏ lập cập mà nhanh như sóc. Nó lái ào ào xuống vũng biển gần trường, chọn đến một bãi vắng vẻ. Nó gài thắng xe rồi lại mở nút áo gạ tôi: giờ khỏi sợ nữa, mày bú vú tao coi. Tôi ngơ ngẩn nhìn cặp vú của nó và không chờ mời lần nữa, tôi ào vô chụp bợ nưng cao và thi nhau bú mút mỗi bên vú liền.
Con Mễ xoắn người như chiếc lò xo bị ép. Tôi bóp chặt dưới lườn vú, đẩy cho hai trái vú dựng lên và mút chuốt như chuốt viết chì. Hai tay con nhỏ bắt chuồn chuồn quơ liên miên, hít hà nơi miệng. Tôi nhay cái núm vú và vê măn đầu vú kia, chờ con nhỏ hiu hiu thì tôi độp cắn một phát, con nhỏ giựt nẩy mình kêu: mày cắn tao đau quá. Tôi bẽn lẽn nói hớt: vú mày ngậm sướng quá, tao lỡ trớn. Rồi tôi dùng cạnh bàn tay day đầu vú cho nó.
Tưởng là con nhỏ đỡ đau, ai dè nó kêu nhột um. Nó lách mình xào xáo như con giun bị đè muốn thoát ra, tôi nghe nó than: mày đè tao ngộp hơi, háng tao oải quá. Tôi nhớm lên cho con nhỏ xề ra bớt. Nó cầm vạt váy giở lên quạt phạch phạch, nhăn nhó: mày làm tao nóng rực người lên hết. Không dè mày bú cũng có nghề.
Tôi nào còn biết gì. Bởi vì mỗi lần cái váy của nó phất phơ là tôi chỉ còn thấy hai khúc đùi trắng nhễ nhại của con nhỏ, kèm nhúm lông đen lấp ló giữa háng. Cha con mẹ nó, con nhỏ cố tình ở truồng, các bố ạ. Nó chài ngải tôi mà, nó có thèm mặc xì sịp gì đâu, hẳn là bữa nay nó muốn tôi phải chết.