Lại một ánh chớp nữa nhá lên… Hắn cố mở mắt nhìn rõ… Vẫn là dáng người thon thả của Quỳnh, nhưng hắn đã thấy điểm khác biệt… Mái tóc màu vàng nhạt khác hẳn với màu tóc đen ngây thơ lúc xưa… Quỳnh đang ngước mặt lên nên hắn không nhìn thấy rõ mặt… Ánh sáng của lằn sét dần tắt đi… bỗng nhiên Quỳnh quay mặt xuống nhìn thẳng vào mắt hắn… Trong vài giây ngắn ngủi của ánh chớp đang tắt, hắn giật mình… Ánh mắt của Quỳnh sáng lên như mắt của một con mèo trong bóng tối… Ánh mắt Quỳnh có màu vàng nhạt một cách kì lạ… Nhưng hắn không biết là có nhìn kĩ hay không, ánh chớp đã tắt đi quá nhanh…
Cái khoái cảm hoang dã trở lại với hắn ngay sau đó… Hơi nóng của con gái phập phồng phà lên người hắn, dồn dập, mạnh bạo, rùng rợn. Dương vật hắn chà xát lên thành âm hộ cô ta, cảm giác ngứa ngái nổi lên, hắn không thể kềm được nữa. Những cái quằn người khoái cảm đổ tới. Hắn không thể điều khiển được nữa, Quỳnh giữ thế chủ động trong cuộc chơi này. Cô ta không giảm tốc độ, mỗi lúc một nhanh hơn. Hắn buộc miệng rên rỉ, tiếng rên của Quỳnh quyến rũ như một bản nhạc trữ tình khêu gợi hắn. Hai cánh tay cô ta xiết mạnh hơn vào người hắn. Tiếng ọp ẹp va chạm giữa hai cơ thể nóng phừng phừng hòa vào tiếng mưa rợi lộp độp trên mái nhà bằng tôn. Cơn mưa to hơn, như một cơn bão đang gào thét bên ngoài, cơn bão lạnh buốt làm cho cơn mưa gió bên trong cơ thể của hắn và Quỳnh càng thêm dữ dội.
Hắn nắm chặt hai bàn tay đang bị trói lại, nghiến răng kềm giữ không hét lên trong cái khoái cảm thú tính đang từng lúc, từng lúc hạ gục hắn…
Quỳnh đẩy người một cú thật mạnh… Hắn giật cả người lên… Cái ngứa ngái đổ dồn tới, rồi một cảm giác sung sướng quặn lên… Hắn cảm thấy mọi cảm giác của hắn đột ngột phóng trào ra như điên dại. Quỳnh mở miệng rên lên thỏa mãn, âm hộ cô ta dồn dập đón nhận những cảm giác của hắn đang phóng ra, từng đợt, từng đợt… Hắn giật mạnh cả người theo từng nhịp nhún người của Quỳnh. Cơn mưa gió nóng chảy đổ xuống từng đợt những hạt mưa cuối cùng rồi dần dần bớt hạt. Như một khúc gỗ cháy đỏ rồi tàn dần trong chiếc lò sưởi vẫn còn cháy rực, hắn ngửa mặt ra, thở dốc… Quỳnh cũng ngưng nhún nhảy nữa, cô ta ôm sát lấy người hắn rồi cả hai cùng giữ yên như để tận hưởng cảm giác mệt mỏi sau một trận mây mưa. Miệng Quỳnh thở phì phà vào tai hắn nghe phù phù… Hắn nghe thấy giọng cười mệt mỏi của Quỳnh…
– Ngày mai vẫn là một cuộc picnic chứ, Kid?