Thằng Tiêu nhảy xuống khỏi yên xe. Nó cặp vai hắn cùng ngồi xuống dãy ghế đá. Cái kiểu thì thầm này càng cho hắn cái linh tính rất lạ.
– Viator… hình như tụi nó đang tìm lại “Nham thạch”…
– Tìm cái gì? – hắn giật mình quay sang
– “Nham thạch”… mày còn nhớ nó chứ?
Hắn trân người nhớ lại … Nham thạch, một chia rượu nhỏ xíu màu vàng, một thứ nguy hiểm đến độ có người đã phải bỏ mạng vì nó: thằng Trung, Christy, bà Rita… có thể còn nhiều người nữa… Hắn cứ tưởng rằng sẽ không bao giờ phải nghe lại cái tên đó…
– Tao có quen vài thằng… Tụi nó dò thông tin trong trang nội bộ của cảnh sát Interpol Áo. Cái tổ chức gì đó của bà Rita, cái bà mà bị mày thuốc chít như chuột á, hình như chưa bị tan rã. Có một tên thúi địch nào đó mới lên chức, hình như là một thằng gan cùng mình… cức mà cũng dám bóc ăn!!! Nó quậy tùm lum bên Áo để lấy uy tín… Tụi tao chưa biết là tụi nó có ý định gì, nhưng mà bãy giờ thì rõ rồi… Tụi nó muốn cái hũ nhỏ nhỏ vàng vàng như nước đái bò kia!!!
– Sao mày biết?
– Ở khu Tân Bình có một băng du đãng mới cáo, xài tòan đồ xịn, súng ống, hàng, mã tấu tòan đồ xịn… Hình như tụi nó không phải là du đãng.
– Chắc gì là tụi nó?
– Tao cũng không tin. Nhưng mà khi tao nghe… nghe tụi nó nói lại…
– Nói cái gì?
– Tụi nó nói: cái lũ con nhà giàu đó cứ lâu lâu lại nói cái câu: things will be paid… Tao cóc biết nó nghĩa là gì nhưng mà tao phát nôn khi nghe câu đó!!! Còn mày?