VN88 VN88

Xem Truyện 18 theo dõi cô giáo Hoan

Có lẽ cô thấy khỏe người và dù gì thì thằng bé đã tận tình làm cho cô rồi nên cô không còn bắt nê bắt nết. Cô chỉ nhẹ nhàng bảo: xông lâu quá, hơi nguội rồi, có lẽ ngưng được. Thằng bé đáp ứng ngay nhưng cẩn thận dặn cô: để cháu giở lần từng cái chăn ra, cô xông các lỗ chân lông đều mở, cô trút xoạch có khi bị nhiễm gió.

Nó cất bớt một cái chăn, còn một chiếc thì nó quấn chặt người cô lại. Nó dìu cô nằm ra giường, nhâm nhi đi khép tất cả cửa nẻo ngăn gió rồi mới vào tốc chăn ra. Cô giáo hết còn giữ ý giữ tứ để cho nhỏ tự ý làm.

Thằng bé giở chăn ra và lấy giẻ lau khắp người cô, cho tới tận từng kẽ ngón chân. Nó lau mà mặt quay nhìn hướng khác, cô khen thầm thằng bé biết điệu, nhưng ngón tay nó mân mê các thứ trên người cô thì nào có khác gì nhìn. Thôi thì được cô cho phép, nó làm năng nổ, lau mặt, lau vú, lau háng, lau đùi. Chỗ nào cần giặm cho thật khô thì nó làm cẩn thận như hai nách, con ngao, kẽ đít, dưới vú chẳng hạn.

Nó giúng giúng cái đầu giẻ làm cô vừa nhồn nhột vừa thấy hay hay. Chẳng nói thì ai cũng rõ là hiện giờ cô giáo đang nằm lõa lồ trên tấm chăn và lồ lộ dưới tầm mắt cậu bé. Trong trí óc nó, ước gì cô mỏi mệt nhiều bận để nó đước săn sóc cô như thế này. Thế nhưng nó vẫn phải vờ như không lưu tâm, nó bảo với cô: cháu nghĩ là cô bị thấm nước từ hôm cô mắc mưa, lại khó ngủ và nghĩ vẩn vơ nên nhuốm bệnh. Cô phải sống tự nhiên, thoải mái, đừng câu chấp thì mới không quị.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.