VN88 VN88

Xem Truyện 18 theo dõi cô giáo Hoan

Tại sao lại dị kỳ vậy chớ. Cô giáo cũng là người, nó cũng là người, mà căn cớ gì nhìn cô ở trần là nó trục trặc không yên.

Nó bức xúc quá, càng lúc cổ càng khô đặc lại, và còn như có cả ngàn con kiến lửa châm chích nhoi nhoi ở đó. Nó cố nuốt nước miếng, cũng khô e. Nó liếm môi mà tưởng như đang chạm vào tờ giấy nháp. Cô giáo thì vẫn hồn nhiên dựa ngủ tỉnh bơ. Nó sảng hồn muốn đổ mồ hôi hột.

Hiện giờ nó ở gần cô tới độ nghe rõ hơi thở cô dập dìu. Còn con mắt thì no say vì hai bầu vú và cả một dải bụng thuôn mềm uốn lượn. Nó lầm rầm khấn cầu sao cho nó có một giải pháp để cả cô Hoan lẫn nó không ai bị mắc cở.

May đâu nó chợt nhớ tới giờ cơm rồi. Nó vội lảng xuống bếp, lấy mọi thứ ra hâm nóng. Nó cố tình khua lẻng xẻng để kêu cô giáo thức dậy và nó ở trịt luôn không lên nữa. Đợi tới khi cô Hoan kêu nó mới lớn tiếng dạ rân.

Cô giáo Hoan sực tỉnh dậy. Điều làm cô hốt hoảng là đèn đóm tối thui, nhà êm vắng quá. Cô rột đứng dậy gọi rối rít cậu bé. Cái áo khoác hờ tuột xuống càng làm cô rối loạn hơn nữa.

Cô chưa nhận ra sự việc nên ngỡ là cô vừa bị ai hiếp, cô mò mò tìm cái áo nhưng rối tinh rối mù càng không ra. Chẳng nghe thằng cháu trả lời, cô càng giật giọng gọi oang.

Thực ra đứa bé nghe tiếng cô gọi ngay từ đầu, song chần chừ chưa vội lên tiếng ngay. Cậu chờ cô goi thêm vài lần mới đánh tiếng để cô khỏi nghi sự tò mò của nó vừa rồi. Nào dè nó càng làm cho cô sợ sệt hơn.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.