Tố Tố mở mắt thì đã thấy Triệu Cát mất dạng. Không làm cách nào cởi trói đựoc. Nếu có nguời nhìn thấy mình như thế này thì sao bây giờ? Nàng loay hoay mãi vẫn ko tài nào cởi nổi dây trói. Tinh trùng trên mặt nàng từ từ trôi xuống trong những nỗ lực tự giải thoát của nàng. Nàng mệt quá nằm xuống lấy hơi. Rồi lại khóc. Bỗng lúc đó có tiếng trẻ con vang lên :
– Mẫu hậu à, mẫu hậu ơi, Mẫu hậu ở đâu…. ?
Nàng mừng quá, nhận ra là nghĩa tử của mình bèn lên tiếng:
-Phi nhi, Mẫu Hậu ở đây? Có ai đi cùng Phi nhi không?
-Mẫu Hậu ở đâu đấy Triệu Phi vẫn chưa nhìn thấy à. Lý nhũ nuơng bắt hài nhi đi ngủ nhưng Hài nhi trốn đi tìm Mẫu hậu. mẫu hậu đừng trách hài nhi nha.
Đồng Tố Tố rơi nuớc mắt nói :
– Mẫu Hậu không trách Phi nhi đâu. Mẫu hậu ở…
– Con thấy mẫu hậu rồi. – Triệu phi reo lên rồi nó ngây thơ hỏi :
– Ủa sao mẫu hậu lại để áo như vậy? Nhìn không đẹp à nha.
– Phi nhi ngoan mau ra đằng sau cái cây này cởi dây ra cho mẫu hậu nhé.
– Dạ ! – Nó mau mắn chạy ra sau cây dùng hết khả năng để tháo dây lưng của Triệu Cát để lại. Nhìn Triệu Phi và Đồng Tố Tố như hai chị em bởi vậy thấy họ xưng hô như vậy nguời ngoài sẽ không khỏi ngạc nhiên. Loay hoay một lúc nó cũng cởi ra đựoc. Chạy lại phía Tố Tố. Tố Tố ôm chầm lấy nó rồi khóc như mưa.
– Mẫu hậu sao lại khóc? Có ai ăn hiếp mẫu hậu hả?
– Không đâu ! – Tố Tố mếu máo trả lời.
– Có cái gì trắng trắng nè, ở miệng mẫu hậu cũng có. Mẫu hậu ăn gì không cho Phi nhi vậy?
– Không có đâu, để mẫu hậu lau sạch đi là hết. – Nói đoạn nàng để Triệu Phi đứng dậy chỉnh lại quần áo lau sạch mặt mày rồi cố ra vẻ cuời nói :
– Mẫu Hậu lại như truớc rồi đó thôi ! Hôm nay mẫu hậu chơi trò chơi với một nguời bạn. Mẫu hậu bị thua rồi nên không đuợc nói cho ai biết chuyện có trò chơi này. Bởi vậy Phi nhi ngoan cũng không đuợc nói với ai về việc ngày hôm nay có được không?
– Dạ đuợc. Triệu Phi luôn luôn ngoan mà. – Mặt nó vênh lên rồi tí tởn dắt tay Tố Tố lếch thếch quay về cung.