ghe đến đó Triệu Cát cuời không ra hơi. Hắn cố guợng lại hỏi:
– Dựa vào gì mà nàng nói chắc chắn thế?
– Không dựa vào gì cả.
Triệu Cát lại cuời sặc sụa làm cho Bội Nghi cũng thấy tức tối ánh mắt chuyển sang luờm gã nhưng không chút uy lực. Triệu Cát lại hỏi
– Không dựa vào gì cả sang mà biết nó trở thành sự thật đuợc đây?
Nói xong hắn ôm nàng chặt hơn và hôn nàng một cái đánh chụt vào môi. Bội Nghi ngoảnh mặt sang một bên trả lời:
– Bội Nghi tin là như thế.
Triệu Cát lại cuời sằng sặc tiếp làm Bội Nghi càng tức thêm, nàng nghĩ chả có gì đáng cuời cả. Hắn gằn lại giọng cuời nói :
– Từ khi Đại Tống ta làm chủ Trung Nguyên đến nay quân Liêu chưa một lần vuợt qua nổi sông Hoàng Hà huống chi đòi đến Khai Phong bắt nguời.
Bội Nghi bĩu môi :
– Đại Tống mỗi khi thấy binh Liêu là từ trên xuống duới run như cầy sấy rồi nếu không sao hàng năm lại phải cống nạp vải lụa và ngân lượng cho Đại Liêu ta? Đại Liêu mà tiến binh e rằng dãy ngũ lĩnh cũng thuộc bản đồ Đại Liêu ta thôi.
– Hừm nói chuyện với Trẫm mà dám thốt ra lời phạm thuợng như vậy sao. Đạo Quán đang chờ đợi nàng đó. Lần này sẽ khác lần truớc rất nhiều.
– Bệ Hạ không nói đuợc với Bội Nghi lại đem những thứ nhục hình dơ bẩn ra doạ sao? Bội Nghi không phục.
Triệu Cát chợt nhớ đến Tố Tố cũng ngang ngạnh thích nói lý như vậy thì bật cuời nói:
– Nếu ta nói cho nàng phục thì nàng phải toàn tâm toàn ý hầu hạ ta nhé?