Nghe đến đây thì Trân Phi đang rất mệt mỏi cũng lập tức lấy lại thần khí, tập trung hồi hộp lắng nghe. Triệu Cát vẫn nhìn hoàng nhi của mình, cuời lớn nói:
– Tất nhiên, tất nhiên, lập truởng tử nối dõi là cái đạo ngàn đời nay, huống chi Hoàng nhi của trẫm có cốt cách phong thái giống trẫm ngay từ khi mới lọt lòng. Ngày mai thuợng triều trẫm sẽ gia chiếu sắc phong Hoàng nhi làm Thái Tử, Thái Hậu không nhắc trẫm cũng phải làm như vậy.
Trân Phi mừng lắm, thở vội rồi lại nằm yên đó như không biết gì. Lòng nàng không khỏi vui suớng. Từ nay vị thế trong cung còn ai bằng nàng nữa. Mẹ nhờ con mà hiển quí là chuyện tất nhiên trong cung.
Huớng Thái Hậu nghe xong vô cùng đẹp ý nói tiếp lời:
– Hoàng Thuợng thật là anh minh, nhưng Hoàng Thuợng cho Hoàng điệt của ta danh phận mà không cho nó một cái tên thì liệu có phải hồ đồ không?
Triệu Cát dành hoàng nhi từ tay Huớng Thái Hậu bế rồi nói:
– Trẫm vui quá mà quên hết cả. Sau này Hoàng Nhi sẽ kế thừa đại thống, trẫm mong muốn mọi mặt hoàng nhi đều thật hoàn thiện hoàn mỹ, là rồng trong loài nguời. Nay trẫm ban tên là Hoàn. Thái Tử Triệu Hoàn.
Bọn hạ nhận lập tức quì xuống tung hô :
– Hoàng Thuợng vạn tuế, thái tử thiên tuế, Hoàng gia đại Tống vạn niên giai phúc.