Triệu Cát ngẫm nghĩ :
-“Từ khi là Đoan Vuơng ta cũng đã muốn gì đuợc nấy rồi, nay ta là Hoàng Đế có gì mà ko dám làm ? Tên Cao Cầu này tuy nói đúng nhưng mà không đúng với Hoàng Đế ta đây”.
Nghĩ đoạn cảm thấy buồn nên cầm theo bình ruợu to quên luôn cả tư cách Hoàng Đế tu ừng ực một mình đi vào Hoa viên rộng lớn mênh mông. Đến một cái đình hóng mát có mái che rộng lớn thì hắn dừng lại cầm lấy cây bút và nghiên mực mài sẵn ở đó vừa tu ruợu vừa vẽ tranh. Triệu Cát vốn rất thích thiên nhiên bởi vậy hắn thuờng hay vẽ cây cỏ và hoa cũng như đá dần dà cũng trở thành một họa sĩ giỏi. Giờ đây hắn nửa say nửa tình nhưng cũng vẽ đuợc một bức tranh hoàn chỉnh. Đầy những kì hoa dị thảo và đá quí. Lòng cảm thấy vui lắm. Giờ là mùa Hạ khí trời oi bức lại thêm chuyện uống ruợu nữa nên niềm vui nho nhỏ khi hoàn thành bức tranh đẹp đã lập tức biến mất hẳn. Hắn vẫn ngồi uống tiếp và cởi bỏ long bào khoác bên ngoài ra. Một cơn gió nhẹ ùa đến làm hắn cảm thấy mát ruợi, dễ chịu lắm. Hắn liền miên man nhớ về mấy năm truớc cũng tại đây khi đến thăm Hoàng huynh Triệu Hú của mình. Lúc đó hắn cũng ao uớc rằng mình có một khu hoa viên rộng lớn đi cả ngày không hết như thế này. Khi còn nhỏ ở trong Hoàng Cung thì chả bao giờ chạy ra đây. Đến khi lớn rồi phải dọn ra Đoan phủ ở thì mới thấy thích nơi này. Khi đó hắn với Triệu Hú đi dạo quanh quẩn nơi đây nói đủ chuyện trên đời. Triệu Hú lúc đó ngạc nhiên vì hắn lắm bởi hắn loài hoa loài cỏ loại đá quí nào cũng biết cũng nói đuợc xuất xứ nên bèn cất tiếng hỏi :
– Trẫm thật không ngờ hoàng đệ lại hiểu biết nhiều như vậy. Trẫm thật là ko quan tâm đến hiền đệ truớc nay. Thật xấu hổ. Không hiểu những mặt khác thì hoàng đệ sao?
– Hay để Thần đệ vẽ một bức tranh tặng Hoàng thượng nhé?- Triệu Cát nhe răng cuời. Lúc đó hắn mới 14 tuổi nhưng cũng phổng phao lắm.
– Hay lắm chúng ta cùng tới đằng kia. Ngôi đình đó lúc nào cũng có sẵn giấy và nghiên mực. Trẫm quả thực muốn xem tài năng của đệ như thế nào đó.