Cao Cầu nhìn thấy thế cũng thầm khen Triệu Cát thông minh. Chiếc quạt đó Vuơng gia nào dùng chả đuợc, hơn nữa hồi là Đoan Vuơng thì Triệu Cát chả thiếu những loại quạt này. Từ lúc còn là Đoan Vuơng đến nay mới nửa năm chứ bao. Triệu Cát lại nói:
– Bằng hữu của ta có phải xưng danh nữa không?
– Dạ không, vị đại gia này là bằng hữu của Thiên Tuế Gia ắt hẳn không phải nhân vật tầm thuờng. Tiểu nhân nào dám vô lễ một lần nữa.
Hắn lật đật bắc ván đón Triệu Cát và Cao Cầu lên thuyền rồi con thuyền nhỏ đó nhẹ nhàng luớt về phía Di Huơng Viện. Toà viện này nằm trên một ốc đảo nhỏ xíu giữa hồ. Nhìn bề ngoài rất bề thế và hoành tráng, ánh sáng không nhiều vì có lẽ không muốn gây sự chú ý nhưng quả thực nó to và đẹp hơn so với trí tuởng tuợng của triệu Cát nhiều. Mái nhà đều xây giống như điện Chính Hòa của nhà Hậu Chu ngày truớc. So với hoàng cung Khai Phong cũng đạt đựoc đến 8 phần lộng lẫy. Triệu Cát cũng ngạc nhiên lắm nói:
– Phải công nhận đây là đệ nhất danh lâu của Đại Tống ta.
Cao Cầu khẽ cúi nguời xuống tỏ vẻ tán thành ý kiến. Rồi hắn quay sang hỏi tên phu thuyền:
– Sài Vuơng hôm nay có ở trong Viện không?
Tên phu thuyền đáp;
– Thưa đại gia, hôm nay Sài Vuơng gia vừa từ Lạc Duơng trở về.