VN88 VN88

Xem truyện 19 bà chị Sa

Tôi vội đùn chị vào dưới gầm chân thang, nơi treo la liệt những tờ giấy sáp in xong lưu trữ để khi cần thì dùng lại và lòn luôn tay vào mà măn lọp xọp cái áo nịt của chị. Chị loi choi giống con vịt bị ví, cứ nép sát để tôi nắn cho chị.

Tôi than thở: bà làm tôi bực bỏ bu. Đang yên đang lành bắt rờ rẫm, bóp bậy bóp bạ. Làm tôi chợt khát khô cả miệng, giá được bú tí sữa thì đỡ. Tưởng là chị mắng tát nước vào mặt, ngờ đâu chị đáp tỉnh bơ: thích thì cậu cứ cởi toẹt ra mà mút, chị sợ cậu không dám, chứ chị chẳng hề gì.

Tôi điếng người, chắp cả hai tay lại mà xá chị. Chị cười rung cả người. Sau này tôi thấy bất tiện, dành việc quay in vào giờ tan sở, cốt để chị ra về trước. Trái lại, chị cũng bất cần, đòi ở lại theo.

Tôi lôi chị vừa thu dọn các món chị đem theo và đun chị ra cửa. Chị quay vào, tôi thiếu điều muốn van xin chị đừng liều lĩnh, gây rầy rà cho cả hai bên, nhưng chị một hai chống chế: lão ấy còn làm sau giờ giấc của ta gần cả tiếng nữa.

Tôi thấy chị đúng là điếc không sợ súng, liều lĩnh còn hơn kẻ cố đấm ăn xôi. Tôi bỗng sợ hãi, có phần nào hơi hối vì khi không ách giưa đàng quàng vào cổ. Còn chị thì cứ hề hề, hết im lại láu táu, xun xoe như con chuột bạch trong cũi.
Tôi nghĩ sớm muộn phải tìm cách giãn chị ra để bảo đảm hạnh phúc của chị không bị phá vỡ, nhưng sao thấy khó vô cùng. Chị vẫn nhẩn nha đến nhà, chăm chỉ thu vén cho tôi.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.