Gã vẫn trả lời một cách điềm đạm:
– Vâng. Nước ngọt thì được. Còn muốn uống rượk thì… đi nơi khác uống.
Máu du côn nổi lên, Tuân quay qua ba đứa bạn nói tiếng Việt nho nhỏ:
– Tính sao đây tụi bây? Quậy một mách rồi đi. Ô kê?
Vũ đồng ý ngay. Nhưng Duyên cản lại:
– Đừng nóng. Quậy ở đây là cảnh sát tới liền. Khu này là khu sang mà.
Tuân ra vẻ dân anh chị:
– Quậy rồi đi liền. Ai biểu ở đây làm chi mà sợ.
Mai nãy giờ mới mở miệng:
– ĐI cũng hỏng thoát đâu. Tụi nó sẽ tìm tới khách sạn hốt trọn ổ bọn mình cho mà coi.
Vũ nóng ruột:
– Vậy bây giờ làm sao?
– Thôi, đi kiếm mục khác chơi.
Bốn đứa lục tục kéo nhau ra khỏi quán trươc những cặp mắt của bọn Mỹ đang lén ngó theo.
Ra tới bãi biển, Tuân cảm thấy đỡ bực tức hơn. Gió mát rượi làm người nó cũng mát theo. Tuân hỏi ý kiến:
– Chán quá. Thèm rượu mà tụi nó hỏng cho uống. Làm cái gì bây giờ đây tụi bây?
Duyên góp ý:
– Thì… mua về phòng uống.
Cả ba đứa giật mình ngạc nhiên. Chỉ có vậy mà tụi nó không nghĩ ra. Mai đề nghị:
– Bây giờ còn sớm. Tuân chạy vô tiệm liquor mua vài thùng bia đi. Để một chút nó đóng cửa.
Bốn đứa xách xe chạy vòng vòng. Cuối cùng rồi cũng xách được hai thùng bia về phòng. Tuổi trẻ bao giờ cũng ồn ào và háo thắng. Bốn đứa khui bia nốc ào ào. Tuân đề nghị: