* * *
Ngày cuối tuần.
Vẫn chuyện xưa như trái đất, Vẫn chuyện “Xuân thu nhị kỳ” đến hẹn lại lên với cuộc giao ban cuối tuần, với chuyện nhận xét về những nhân viên tạm tuyển. Nhưng với tôi đây sẽ dịp, là cơ hội để tôi thực hiện kế hoạch của mình.
Với Lan nhận xét của tôi không có gì là nặng nề vẫn theo đường mòn xưa cũ: Nào là có nhiệt tình trong công tác, có chí học hỏi để tìm hiểu công việc … Nói chung là tốt, nhưng cuối tôi kết một câu: Tuy nhiên với khả năng hiện tại cần phải có một bước đột phá, mới có thể đáp ứng được yêu cầu công việc.
Vừa nhận xét tôi vừa nhìn Lan. Tôi đã bắt gặp cái nhìn của Lan, cái nhìn thoáng chút âu lo, cái nhìn như cầu cứu, như chơi lơi.
* * *
Huyệt đã được điểm. Ngay chiều đó thôi Lan đã chủ động đến bên tôi:
– Chiều nay, cuối tuần mình ngồi đâu thư giãn cafe chút đi chị … !
Thật đúng kịch bản, tôi tỏ ra một chút đăm chiêu trên khuôn mặt:
– Chiều nay … Chiều nay mình kẹt một chút …
– Chắc chị ghét bỏ em chứ gì … Nên chị không đi với em … Lan nhẹ nhàng hỏi lại.
– Không ! Chiều nay mình phải đến chỗ … Ấy một lúc, chiều nay chỉ mình anh …. ở nhà …
– Á ! Chị chiều anh ấy ghê ! Thế chị không dành cho em một lúc được sao ?
Một chút tỏ vẻ đăm chiêu, tôi tỏ vẻ miễn cưỡng
– Thế này nhé … Chiều nay em cho chị điểm hẹn đi khoảng 3h chiều chị đến.