Bên chiếc bàn nhỏ, chén trà đang tỏa khói, hương thơm lan tỏa nhè nhẹ, chú rể đang ngồi đó cũng với một khuôn mặt đầy tâm trạng. Có lẽ chén trà chưa đủ khỏa lấp tâm trạng của chú rể đêm tân hôn nên bên cạnh đó còn có chai rượu, chai rượu đã mở nắp ….
Đêm đi vào tĩnh lặng, lặng yên, lặng yên cho đôi bạn trẻ bước vào đêm tân hôn. Ánh đèn đã được tắt nhưng vẫn còn một thứ ánh sáng, ánh sáng yếu ớt, khiêm nhường từ phòng bên hắt sang. Một thứ ánh sáng mà chú rể cố tình tạo ra trước khi họ bước vào chốn thiên bồng ….
Trên giường cưới, họ ngồi bên nhau, cô dâu e lệ nép vào chú rể … Có lẽ họ muốn kéo dài đến bất tận cái giờ phút thiêng liêng này, giờ phút vu quy, giờ phút động phòng.
– Mình nằm đi anh – Cô dâu khẽ khàng nũng nịu.
– Anh muốn …. Anh muốn đêm nay mình làm một điều gì đó khác người để nhớ mãi, nhớ mãi mình đã có phút bên nhau, có phút là của nhau …..
– Em không biết …. Cô dâu lại e lệ.
Thế rồi !
Vẫn tư thế ngồi bên nhau ấy, Chú rể nhẹ nhàng kéo cô dâu ngả vào lòng, cúi xuống đôi môi họ gắn vào nhau. Cô dâu ngả dần, ngả dần, đôi môi họ nhả ra trong ánh mắt đắm đuối, si mê.
– Em cởi đồ anh nhé ….
– Không ! Anh muốn khác kiểu để mình nhớ mãi …. Được chứ em ?
– Tất cả là của anh mà ….. Cô dâu lại khẽ khàng, nũng nịu.