Liên nhìn ngón tay trần bên cánh tay trái của Phong, tò mò hỏi cái câu hỏi đầy ý nghĩa đấy. Phong cúi mặt nhìn xuống sàn nhà thật lẹ, trong lòng thấy hơi ngượng ngùng. Chàng từ từ ngẩng mặt lên, nhìn đôi chân thon thẻo trong bộ suit mầu kem, cái áo ôm bó sát thân eo đều đặn làm nổi bật cái tướng nữ phái của nàng. Đôi môi nàng ướt át, sóng mũi của nàng thẳng thắn, cặp mắt thật là đa tình. Nàng nhìn rất là đẹp!
– Yes, mình vẫn còn …. “single”. Còn … ông xã của Liên ra sao rồi? Vẫn bình thường chứ?
Liên không trả lời, nàng quay mặt ra ngoài vườn, nhìn bóng dáng người đàn ông quen thuộc của nàng, chiếc áo Polo trên người chàng. Nàng đưa tay ra sau cổ, vuốt ve mái tóc mượt mà. Nàng quay cái gót của đôi giày đế nhọn qua lại trên sàn nhà, tự mỉm một nụ cười đầy mạo hiểm trong lòng …..
Phố phường vẫn còn vắng. Liên ngồi ở cái bàn ăn phủ khăn trắng ở ngoài vỉa hè. Chỉ còn 30 phút nữa là cái tiệm ăn này sẽ chứa đầy những người làm việc ở các công sở chung quanh ùa ra ăn trưa. Ánh nắng mặt trời mùa xuân chiếu sáng trên mặt nàng. Liên mở cái túi xách tay hiệu Prada ra, lấy cặp kiếng mát Ray-Ban đeo lên mắt. Nàng mở hộp phấn ra, vẽ lại đường son nhạt trên môi.
Đúng, hơn sáu năm trời đã trôi qua từ lúc nàng và Phong tốt nghiệp đại học. Liên nhớ lại cái thời mới ra khỏi trung học khi nàng và Phong bắt đầu quen nhau. Cái tình bạn của nàng và chàng vào thời “mực tím” ấy rất ngây thơ. Cái tướng thông minh kiểu “ông cụ non” của Phong đã làm Liên rất khâm phục. Đã bao nhiêu lần Phong đã cứu vớt nàng trong chuyện học hành bài vở. Trong cái tâm hồn đầy mơ ước của người con gái đang lớn, nàng thấy rất là mê cái tính trầm ngâm, im lặng của Phong. Nhưng nàng không bao giờ dám lộ tình cảm của mình ra cho Phong biết. Cho dù thế, nàng vẫn luôn mong chờ một ngày nào đó Phong sẽ tỏ tình với nàng. Nhưng không hiểu tại sao cả hai người vẫn im lơ. Cũng có thể vì Phong bằng tuổi nàng cho nên chàng coi nàng như là một đứa bạn thân khác phái chứ không phải là người yêu.