Bình thường thì Phong thường lắng tai nghe nàng nói. Hôm nay, nàng lại im lặng ngồi yên trong khi Phong kể chuyện. Mãi tới lúc người bồi bàn dọn đĩa đi nàng mới mở lời.
– Phong à, có bao giờ Phong nghĩ tại sao hai đứa mình lại chơi thân với nhau thật lâu dài như vầy không?
– Tại sao Liên lại hỏi một câu hỏi kỳ cục vậy?
– Không, thật đó. Tính tình của Liên khác hẳn với Phong ….
Phong nhìn nàng thật lâu. Từ lâu nay, Liên đã nằm trong trái tim của chàng, nhưng chàng không hề đủ can đảm mở miệng nói ra cái chữ “yêu” với nàng. Một phần vì chàng tưởng Liên muốn giữ tình bạn cho thật tốt đẹp, một phần vì chàng quá “Quân Tử Tàu”. Phong thường vẫn tự nhủ tại sao hồi đó mình không ôm chặt lấy nàng một cú thì mọi chuyện có thể đã xong xuôi rồi.
– Liên không nhớ đến cái câu người Mỹ hay nói à, “opposites attract” ?
Đôi lông mày cong của nàng hơi nhíu lại khi nàng nghe câu ấy. Nàng hỏi ngược lại.
– Yes, Phong, but will it last?
Cái không gian nhỏ bé giữa chàng và nàng lúc ấy thật im lặng, khó mà diễn tả. Bất chợt Liên quay mặt lên nhìn Phong bằng cặp mắt sáng long lanh.
– Phong à … những cuộc hẹn hò của tụi mình … rồi sẽ đi đến đâu ?????
Câu hỏi của nàng như một tia sét đánh vào trái tim của Phong làm tâm thần của chàng chấn động. Chàng vẫn mặc cảm vì mình mắc cái tính “nhát gái”. Hôm nay, không biết vì bị một động lực vô hình nào thúc đẩy, Phong lại chơi liều. Chàng đặt bàn tay ấm át của chàng lên năm ngón tay dài của Liên. Chàng bóp chặt lấy bàn tay mềm mại dịu dàng ấy với đầy giác cảm hiểu biết lòng nhau …..