* * *
Xong phiên họp mọi người tản mác ra về, riêng anh Cao văn Vỹ- Trưởng phòng Xuất Nhập khẩu quận Châu thành Tiền Giang, chạy kiếm bà Xuân- người tình cũ- giống như kiểu gà mắc đẻ. Bà đang còn ở nhà bếp dọn dẹp nồi soong, chưa xong.
– Người đẹp khỏe không?, lâu không lại thăm, nhớ em, thèm muốn chết hà. Bà lấy tay chỉ trán người bạn tình, kiểu nựng- xí nhớ mà không lại để người ta trông chờ.
– Tại lỗi em không xuống anh chớ biết giờ nào em rảnh.
Tụi mình lâu làm tình cũng gần hai năm từ khi bà Lan “bị nạn”, hễ bà thấy Nam giới là tránh xa, nếu không nói bị ác cảm tình dục. Hôm nay chồng vừa vắng anh Ông Vỹ lại biết khơi dậy bản năng tình dục của người tình.
Bà Thanh Lan, vốn nữ sinh trường trung học công lập Nguyễn Đình Chiểu, nam nữ học chung cấp III, trước khi lấy ông Giám đốc Xuân là mối tình “ô môi” lúc học trung học, nhưng tánh anh Vỹ vui đâu chốc đó, lại ưa lăng nhăng nhà gái không thuận. Dù hai gia đình đều khá giả có đủ điều kiện tác hợp hai trẻ, mới biết duyên phận do căn duyên tiền định sẵn dành. Ông Xuân lớn hơn bà Lan độ 5 tuổi, lấy nhau sanh một đứa gái là Thanh Mai nay hơn 25 tuổi, là cán bộ dưới xã Nhị Qúy chánh quán của ông Xuân.
Tréo ngoe hơn nữa, anh Vỹ lại phục vụ dưới quyền chồng bà, thỉnh thoảng vợ đi vắng, nhắn bà Lan lên chơi, hai người thông dâm thả giàn, nay có dịp gặp nhau nữa làm sao tránh khỏi.
– Giờ em theo anh ra ngoài được không?
– Đi đâu cho xa ghé qua phòng ngủ em bên nầy “đáp bãi” xong hãy về vừa tiện nghi vừa kín nữa. Anh Xuân đi vô bệnh viện rồi. Ông bác sỹ nầy hay lắm, mát tay khám em cho thuốc uống, vợ chồng gần nhau nay bụng em hơi lớn đó anh. Anh giao dâm- nhập cung gắn thêm tay chân cho hài nhi chớ gì, bà nắm tay người tình hướng về phòng ngủ, anh vô thay đồ, mở cửa sổ bật đèn cho sáng rồi chờ em đôi phút.