Đó là pháp lý. Ông muốn “cấy mạ”ï vô ruộng người khác; phải thử máu bác sỹ công hay tự do ông bà tự chọn hay tôi giới thiệu.
– Nội vụ tốn chừng nửa triệu: giấy mực phần tôi, công người cầm hồ sơ (tôi không gửi bưu điện vừa kín vừa lẹ)ï; công khám bác sỹ và phòng thử nghiệm, do mình yêu cầu. Nếu tiến hành mang căn cước lại đây, tôi photo lập hồ sơ ngay tức khắc. Nội vụ tôi và y tế lo xong trong 4 ngày.
– Thưa luật sư nếu tôi thuận ông “dượng” đây, còn chồng tôi “mập mờ”ø thì sao?.
– Mời lại tôi giải thích, như nhân chứng trước pháp lý nhưng chỉ việc phụ chị đừng quan tâm. Hai nhân vật chánh cũng dàn dựng thành “cốt chuyện” rồi.
– Còn nếu có bầu con trai thuộc về ông con gái thuộc về gia
đình tôi.
– Dạ thưa, được, đoạn hậu tự văn bản nói rõ theo yêu cầu.
Đây tôi hỏi: Hai người có “nắm tay… tức ăn nằm” nhau lần nào chưa?
– Hạnh Nhi lanh trí, giọng ngập ngừng trả lời
– ”Dạ… thưa có”ù
– Bà chị nghe chưa, vậy cả ba hãy vui đi.
Xong họ bước ra trả lệ phí 20 ngàn cho cô thư ký viết biên lai, đã thấy khách khác ngồi chờ luật sư. Ông Nguyễn Thế Phú luật sư đắt khách nhất trong tỉnh, vừa có tuổi vừa uy tín nhờ ông thảo áng văn luật là chắc ăn.
Anh Thế lái xe thẳng về cơ quan, bảo vợ và cô Nhi đi ngã trước vào xin chờ gặp ông Xuân như khách, trong khi tài xế vòng ngả sau gõ cửa vào gặp ông Giám đốc Xuân sẵn bên trong rồi. Cả bốn ngồi vào phòng tiếp tân trên lầu.
Chị Thế kể cho ông Giám đốc đầu đuôi
– Thưa ông theo em luật sư nói tiến hành thủ tục dễ dàng và nhanh trong 4 ngày.
Hạnh Nhi tiếp lời cần thử máu của “dượng” với em là chánh. Còn việc con trai con gái. Nếu là trai thuộc về anh, gái thuộc về em đó là mấu chốt bửa nay, trong luật nói chu cấp nuôi dưỡng dạy dỗ nên người, chứ em không đòi hỏi “dượng” nhiều, mất đi tình cảm. Nghe qua ông rất cảm động lòng chân thật của Hạnh Nhi và sốt sắng nhiệt thành của vợ chồng tài xế.
– Cám ơn anh chị Thế,
– Vậy em theo xe về dưới nhà anh Thế, chờ “anh” xuống.