Năm Ngọc Quỳnh 15 tuổi, nhà cô mới có một gia đình chuyển đến, nhà hàng xóm mới có một anh con trai trông khá lực lưỡng đô con. Không lâu sau khi chuyển đến, hai gia đình đã trở nên thân thiết với nhau. Hoàn cảnh mỗi gia đình đều được họ tâm sự với nhau. Nhà kia rất khen ngợi bố mẹ Ngọc Quỳnh có cô con gái xinh đẹp học giỏi. Họ nói chẳng bù cho thằng Đô (tên anh con trai của nhà hàng xóm mới) của họ học dốt, lại nghịch phá quá mức. Qua hỏi chuyện, bố mẹ Quỳnh mới biết Đô học rất kém, đi học 12 năm thì … 11 năm đứng cuối lớp, chỉ có năm học … lớp 1 là đứng … áp chót. Năm nay là năm cuối cấp III rồi, sẽ phải thi tốt nghiệp, rồi thi Đại học, với sức học xoàng thì Đô khó có cơ hội chen chân vào giảng đường Đại học, vì thế mà bố mẹ cậu định sau khi học xong lớp 12 thì cho đi học nghề, nhưng cũng phải làm sao để Đô tốt nghiệp Phổ thông trung học. Nhân khi nói chuyện, được biết Ngọc Quỳnh vừa đoạt giải nhất môn tiếng Anh thành phố, sắp được đi thi quốc gia nên bố mẹ Đô nói với bố mẹ Quỳnh, có ý nhờ Quỳnh kèm hộ Đô học tiếng Anh vì môn này là một trong 3 môn thi bắt buộc trong kì thi tốt nghiệp PTTH. Bố mẹ Quỳnh đồng ý ngay vì họ muốn khoe khoang cô con gái học giỏi của mình: một cô gái lớp 9 dạy kèm cho một anh chàng … lớp12 thì còn gì hãnh diện hơn. Họ đều không nghĩ rằng sự hãnh diện quá mức của mình về cô con gái cưng sẽ phải trả một giá rất đắt sau này …