VN88 VN88

Xem truyện hay cô Mai quyến rũ

Vì chưa bao giờ em ân cần hôn mẹ như thế. Là người lớn, mẹ nhận biết có điều gì khác thường trong lần em ôm hôn mẹ hôm nay. Hai tay mẹ gỡ từ từ vai em
ra, rồi mẹ nhìn mặt em một lúc thật lâu như dò xét. Rồi mẹ cất giọng hỏi rất nhỏ và chậm:
– Sao tụ nhiên bữa nay Thủy Tiên yêu mẹ dữ vậy?
– Tại… mẹ đáng yêu. Mẹ cho con ăn bánh bèo đi.

Chính em bây giờ muốn đánh trống lãng vì không can đảm nhìn mẹ lúng túng như kẻ trộm bị bắt quả tang. .
– Hay mẹ cho con ăn chè đậu đen cũng được nhen!
Nói xong em định gỡ tay mẹ chạy ra bếp, thì mẹ níu em lại:
– Hồi nãy con nói, có người vẫn đến ăn nằm với họa sĩ Lam hả?
– Dạ..thì…. con nói bâng quơ cho vui, chứ con đâu có thấy ai.

Mẹ im lặng nhìn xuống đất. Người mẹ xẹp xuống như quả bóng xì hơi, mặt đầy lo âu sợ sệt. Em quỳ xuống ôm chân mẹ:
– Con có nói điều gì lỡ lời làm mẹ buồn không?
Nếu có mẹ cho con xin lỗi nhen.

Mẹ lại ôm chầm lấy hai vai em và nhìn em bằng cặp mắt van lơn. Thú thật em không can đảm nhìn sự bối rối của mẹ thêm một phút nào nữa. Mẹ lại hỏi em với giọng thật trầm:
– Con có chắc là con chẳng bao giờ thấy ai đến ăn nằm với họa sĩ Lam không?
– Vâng thưa mẹ chắc. Cho con ăn chè đi!

Em trả lời. Mà mẹ như không nghe thấy gì cả. Đầu óc mẹ đang bối rối vì mặc cảm tội lỗi, vì đã nhiều lần mẹ lén qua đụ với Lam. Mẹ đứng dậy, nhìn qua hàng rào đối diện với vách nhà Lam. Nhìn qua bên đó một lúc lâu, bỗng mẹ quay lại hỏi em một cách bất ngờ:
– Mẹ đâu có qua bên đó, phải không Thủy Tiên?
– Dạ thưa không. Sao mẹ lại hỏi con lạ kỳ như vậy Con đâu có nói…
– Mẹ đâu có ăn nằm với ổng, phải không Thủy Tiên?

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.