VN88 VN88

Xem truyện hay cô Mai quyến rũ

Bây giờ đến phiên em run vì mẹ nói đúng phóc.
– Sao mẹ biết con không ngủ được và trằn trọc?
– Vì tóc con rối một cách bất thường. Mặt con lại xanh và có vẻ mệt mỏi. Hình như con vào giường vội vàng làm một điều gì đó phải không?
– Mẹ làm con sợ quá hà. Sao mẹ biết hết tất cả mọi chuyện vậy mẹ?
– Vì con không mặc đồ lót. Còn nịt vú của con đâu? Và xì líp của con đâu? Như vậy là con không phải mới về. Mà con đã về sớm ít nhất là một tiếng đồng hồ. Thường khi ăn qua loa một chút quà là con chạy qua xem họa sĩ Lam vẽ tranh. Bữa nay có thế không?

Giọng mẹ thật tù tốn thân thương mà em nghe lanh lảnh như lời điều tra viên trong phòng thẩm vấn Lúc nãy, vì mặc cảm tội lỗi mà mẹ sợ trước em. Bây giờ em đang chịu cảnh đó với mẹ. Biết nói có là mẹ kẹt. Nên em chối phăng:
– Không. Thưa mẹ bữa nay con không qua bên nhà ông Lam, vì bữa nay ổng đâu có vẽ tranh. Em bụm miệng tức khắc vì vừa nói hố một câu.
– Hả? Không vẽ tranh… Vậy ổng làm gì?

Mẹ giật vội bàn tay ra khỏi miệng em, hỏi gấp và muốn em trả lời ngay. Em im lặng, đôi mắt sợ seat liếc nhìn về hướng mẹ.
– Nói đi con. Mẹ nghi đúng lắm mà. Con có qua bên đó phải không?

Đến phiên em sợ quá mà chảy nước mắt. Bỡi vì em chỉ cần nói một chữ “có ” thôi, là không biết việc gì và bi kịch nào sẽ xảy ra. Em thì tha thứ cho mẹ
rất dễ. Nhưng còn ba? Giọng mẹ thảng thốt, khẩn thiết đầy nước mắt:
– Lúc nãy, có phải con đã qua bên đó không?

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.