VN88 VN88

Xem truyện hay cô Mai quyến rũ

Rõ ràng là tôi đã đồng loã, đã chuốc lấy, đã cưu mang mối tình trái cựa nghiều nguy hiểm hơn là hạnh phúc. Nếu bảo rằng có thú đau thương thì chính tôi đang đèo bồng nó đây! Rồi sao? Ừ, rồi thì có làm sao! Tôi bướng bỉnh tự trả lời như thế để che chở cho những bước tiến cuồng ngông vào một hành động có lẽ toàn xã hội sẽ lên án nếu khám phá ra được.

Hai tay tôi vẫn đều đặn khoát nước lên mặt và lên tóc. Tôi làm như thế cho có tiếng động, để đánh tan sự im lặng. Tiếng nước róc rách, dễ thương hiền lành, đang vuốt ve ý nghĩ tôi. Tôi cử động hai chân, dang rộng hai đùi ra, làm cho chòm lông lồn tôi vờn lên như đám rong rêu dưới suối. Tôi đã chọn lầm nghề. Lãng mạn như tôi thì phải là một ca sĩ, nhạc sĩ, hay văn sĩ để có chỗ có cơ hội mà bộc lộ cùng tận những rung cảm đột ngột, bất ngờ, những điều mà người thường không ai nghĩ, hay dám nghĩ ra.

Picasso mà không là hoạ sĩ thì ông gửi gấm những sáng tạo thần kỳ của tranh ông ở đâu, để được cả thế giới ngưỡng vọng như thiên tài độc đáo?

Tôi làm cô giáo. Trật lất! Một cái nghề được đức Khổng Mạnh đặt vào ngôi thứ hai sau vua: Quân, Sư, Phụ. Cô giáo phải được kính hơn cha mẹ. Vậy mà cô giáo Mai này đang yêu ngất ngây cậu học trò tuổi mới 15.

Có nghe tôi lý luận rành rõ chưa. Vậy mà con tim của tôi cuối cùng rồi vẫn thắng. Chân tôi vẫn bước tới. Không biết trời đất sẽ cho tôi khoảng hạnh phúc nào với Khôi, mà tôi vẫn lầm lũi bước tới. Và ước mơ của tôi là làm sao như chị Quyên đã đưa cậu Tây con vào Continental. Hoặc tệ lắm thì một nơi nào đó, một chốn nào đó, để cả hai có cơ hội cho nhau thật rốt ráo, thật trọn vẹn.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.