VN88 VN88

Xem truyện hay éo le cuộc tình

Văn chương bác học thì cho đó là tại lẽ “ phụ xướng phu tùy “, đàn ông đàn ang chấp chi mấy bà nội trợ. Thế nhưng cứ nhịn nhục miết, râu quặp hồi nào hổng hay, giựt mình đã thấy mình trở thành hội viên hội “ lơ xơ vơ “ hồi nào hổng biết.

Chỉ có văn chương bình dân là thấy sao nói dzậy người ơi. Chẳng màu mè, bóng bảy chi tuốt. Người trí thức muốn diễn tả chuyện gì đều khép na khép nép, muốn đòi vợ mình chuyện tòm tem cũng phải bóng gió nhắn nhe: ới má mày ơi, đem cái máy may vô mượn một chút. Cóc có ông nào dám trắng trợn xin với bà đầm cho hưởng ké một hơi.

Trái lại, với các vị cày sâu cuốc bẫm chuyện đòi hỏi tự nhiên, dễ dãi hơn nhiều. Khi thấy con lợn lòng có chiều muốn rục rịch là các khứa lão kêu vợ tỉnh bơ: này bà nó đâu, vô với tui chút nị. Các bà nhủng nhẳng đi qua, vú vê bày ra một đống, bác trai ta chẳng gì cũng mắng cho té tát: bà có nứng lồn hôn mà đi cứ quăng vắt vẻo cặp vú thấy muốn ngứa cái tay.

Tui đành rồi, một thằng trai mới lớn lên làm sao mà có mắt mũi để nhìn đâu là chiện đời phức tạp. Nhưng còn quí ông nào có hơn gì tui. Như ông Năm bên nhà ở Sè Gòn năm nào bà vợ cũng mang trống. Ông đổ tại bà, bà nói tại ông. Trước còn xa xôi, sau chẳng ai nhịn ai nên la làng la xóm: ông biểu tại tui mà sao tối nào cũng rúc vô gạ gẫm tui hoài. Ông gân cổ: ai biểu bà đĩ ngựa quá trời, chun vô mùng chưa gì đã kẹp tui cứng ngắc.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.