Những chuyện xảy ra trên cơ quan khiến tôi càng muốn gần em hơn. Tôi muốn có không gian thật sự riêng tư, muốn có một nơi để chúng tôi có thể thoải mái trao cho nhau những cử chỉ yêu thương mà không bị giật mình khi thoáng thấy bóng một người quen nào đó. Và nơi chúng tôi chọn để làm điều ấy giống như nơi chúng tôi bắt đầu, đó là khách sạn.
Nhưng mỗi lần mở cánh cửa phòng bước vào là tôi tưởng mình đang bước vào một thế giới khác, chính xác hơn là tôi nhìn thấy một con người khác của mình. Tôi không thể tỉnh táo mà kiểm soát được hành động của mình nữa. Tôi lao vào ôm chầm lấy em, ngấu nghiến em giống như người đàn ông đang khao khát làm tình với một người phụ nữ vậy. Những lúc như thế em cũng đáp lại thật nồng nhiệt. Chính em là người dạy tôi trở thành một les thực sự, em luôn biết cách làm tôi cảm thấy thỏa mãn. Nhưng xong mỗi lần như vậy tôi như kẻ mất hồn, bất thần rồi lại sợ hãi, xấu hổ khi nghĩ lại những chuyện vừa qua…
Tôi có cảm giác kinh tởm chính mình. Tôi trở nên ngại ngùng khi đứng trước mọi người, thấy e sợ khi nghĩ rằng họ đang nói về chuyện của mình, họ biết chuyện đó rồi, chỉ là họ ra vẻ bình thường trước mặt tôi. Tôi không còn được tự tin như trước nữa mà dần biến thành một kẻ nhút nhát, luôn muốn ẩn mình vào một vỏ bọc, muốn dựa dẫm vào em nhiều hơn. Và… em đã để tôi làm điều đó.