Không biết từ lúc nào em đã trở thành người quản gia của tôi. Em nói với gia đình là muốn sống tự lập và chuyển đến sống cùng căn hộ với tôi, tất cả mọi chi tiêu sinh hoạt đều do em tự quyết. Bao nhiêu tiền tiết kiệm, tiền lương, tiền thưởng tôi đưa hết cho em, muốn chi tiêu gì lại ngửa tay xin em. Trước em tôi chẳng có nổi một Phải! Đời không ai biết được chữ ngờ. Tôi không ngờ rằng người con gái tôi đã yêu hết mình, đã trao cho em tất cả lại có thể lừa dối tôi? Nhưng cũng chính em đã khiến tôi phải đau đớn suốt quãng đời còn lại, vì tôi chỉ yêu em và trong tâm trí lúc nào cũng nhớ về em…
Chúng tôi ước mơ sẽ được cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới. Khi kết thúc chuyến đi ấy sẽ là một đám cưới bí mật của em và tôi. Cứ nghĩ đến giây phút được có em bên mình mãi mãi, tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Nhưng bây giờ cả tôi và em đang phải tích cực làm việc để có đủ khả năng tài chính thực hiện ước mơ ấy. Miệt mài với công việc nên tôi bỗng chốc quên mất sự quan tâm hàng ngày với em. Đến khi về nhà, tôi cũng chỉ ôm hôn em qua quýt rồi vội vàng lao vào bàn làm việc. Trong một tháng chúng tôi không có sự gần gũi nhau, em cũng tự mình đi mua sắm, tự mình dọn dẹp nấu nướng, làm mọi việc trong yên lặng vì không muốn làm ảnh hưởng đến tôi.