Hai đêm qua đi không thấy bà con “hàng xóm” động tĩnh gì, đến đêm thứ ba, không ngờ bà chị vợ nằm xa xa phía dưới chân nhìn thấy “thủ đoạn” của tụi tôi. Hôm sau tình cờ bà chị gặp tôi ở quán cà phê đầu xóm, chị Nga nói bà đã biết hai đứa tôi làm trò gì rồi, hai đứa nên ngưng trò đó đi vì làm gương xấu cho mấy đứa cháu ngủ chung trong phòng chật chội. Tôi ngượng đỏ mặt còn bà chị thì tỉnh bơ, có thể làm chị nên dạy em út nói sao cũng được!
Rồi đổi tiền, rồi nhiều lần đi chui không lọt, rồi cuối cùng tôi tới được đảo Galang và năm sau đến được đất Mỹ. Nhưng vợ tôi không may, đi theo tốp khác ra bãi thì bị lộ và rồi mấy lần đi chui sau cũng vẫn tiền mất tật mang không đi được. Bà chị vợ thì đến được đảo sau tôi một tháng và cùng nhóm đi Mỹ với tôi. Lúc ở đảo, chị Nga nấu ăn giặt đồ cho tôi còn tôi thì suốt ngày ra trạm thông tin ngóng tin vợ và đi học tiếng Ăng-lê. Có đêm vô tình tôi ôm chị ép thằng nhỏ vô mông nhưng chị đẩy tôi ra và tôi cũng hoàn hồn cứ tưởng đang nằm bên vợ ở nhà ông bố. Qua Mỹ dĩ nhiên tôi phải ở chung với chị Nga vì bà con không có ai. Chị Nga chưa chồng, lúc ở quê nhà tính ở vậy lo cho các em thay mẹ chết sớm. Một thời gian qua, chị em giữ tôn ti trật tự, chị chị em em. Nhiều lần được ăn ngon định ôm hun chị để cảm ơn nhưng chưa dám thì một hôm không biết vô tình hay cố ý tôi bắt gặp chị đang tắm mà không đóng cửa dù chị biết tôi ở nhà. Chị Nga khuôn mặt không đẹp bằng Vân vợ tôi, người chị thấp và ngực chỉ nhú bằng trái cau. Tôi nhìn chị trần truồng mà nước miếng nuốt hoài vẫn thấy đầy miệng. Khi tắm xong chị nhìn ra thấy tôi đứng co ro ở cửa, chị lấy khăn tắm vừa lau người vừa đi ra.
– Phương làm gì mà như trời trồng vậy. Tò mò phải không? Con Vân đẹp hơn chị mà! Chị biết chị không hấp dẫn bằng nó!
Tôi lúng túng không biết trả lời sao thì chị lại tấn công:
– Nếu em không chê, chị cho Phương đó!