VN88 VN88

Xem truyện mới cô em bán bia ôm

Tôi ấn cây đèn cây càng sâu càng mau, nước nhờ của tôi càng tuôn ra nhiều. Sự sung sướng tăng dần dần, tôi trân mình nghiến răng lại, có lúc như muốn lịm đi. Hơi thở tôi bị đút khoảng theo nhịp thục của cây đèn cầy. Tôi bắt đầu quằng quại, và tôi tự động rên rỉ không kiềm chế được.

Tôi tiếp tục dùng cây đèn cầy cho đến lúc hơi thở tôi dồn dập đến độ không còn kiễm soát được. Tôi rút nó ra, ngẩng đầu lên thở hổn hển. Vừa ngẩng đầu lên , tôi cảm thấy xấu hổ đến độn thổ. Ông già hàng xóm nhìn qua cửa sổ và đã coi thấ? tôi từ hồi nào, và còn đứng đó trơ mắt cười với tôi.

Tôi đóng xập của sổ lại, ngồi gục đầu xuống giường. Đêm qua nóng qúa tôi không đóng của sổ.

Tất cả mọi người bắt đầu khinh khi tôi vì vụ lấy chồng việt kiều hụt. Tôi buồn và chán nãn, tính treo cổ tự vận chết cho rồi. Một đứa bạn an ủi tôi và giơi?thịêu cho tôi làm chung với nó ở một quán bia ôm. Lúc tôi hơi ngần ngại, nhưng vì chán đời qúa nên tôi đành lòng thử qua cho biết. Sau hai tiếng đồng hồ học cách làm việc và cách tiếp khách, tôi được nhận vô làm.

Ngày đầu tiên tôi đi làm, tôi rất khó chịu với cái câu giới thịêu của bà chủ quán :
– Chào anh, chào chú .. hôm nay có em mới, hiền, đẹp dể thương vân vân …

Sau sự thoả thuận của bà chủ quán và một người đàn ông khoảng 45 tuổi (đáng tuổi bố tôi). Tôi ngồi bàn với hắn để rót bia và nói chuyện với hắn chừng 15 phút rồi phải đi với hắn. Tôi đưa hắn đến hotel mà có ký giao kèo với bà chủ quán.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.