nhìn đồng hồ đã tám giờ tối,cầm cái cáp có số điện thoại của Loan mà mẹ đã đưa chiều qua cho Hùng…Hùng cứ miên man suy nghĩ cả buổi…không biết có lên gọi cho Loan không???…
rồi tình yêu mà bấy lâu Hùng dành chọn cho Loan cũng đã thắng…Hùng nhấc máy điện thoại và ấn số….
-a lô!Loan nghe đây….
Hùng nghe thấy giọng Loan thì tim run bắn…
-chào tình yêu bé nhỏ của anh…
giọng Loan vui lắm…vì Loan biết chỉ có Hùng mới gọi Loan như thế:
-anh Hùng phải không?
-anh Hùng đây!anh mới về quê thăm mẹ và được mẹ cho biết tin của chồng em.anh gọi điện để chia buồn với em…
-cảm ơn anh…cảm ơn anh đã gọi điện…anh gọi điện chỉ để chia buồn thôi sao?
-anh…anh…-giọng Hùng như nghẹn lại.
-quên em rồi phải không-giọng Loan hờn giận.
-anh quên em thì đâu có sống một mình mười sáu năm như thế này…
-em xin nỗi-giọng Loan có vẻ ân hận-tại em giận anh đó…em cho mẹ số điện thoại của em lâu rồi…anh biết, sao bây giờ mới gọi cho em.
-đâu có…hôm qua về thăm mẹ,anh mới biết số mà…
-thật vậy sao?vậy là em trách nhầm anh rồi…bây giờ anh sống ra sao?anh làm gì và đang ở đâu?…
-anh ở…Hùng nói địa chỉ.
-trời!chỗ đó hả…số nhà bao nhiêu vậy anh…
-số 85b…-mà em hỏi làm gì…
-không làm gì cả?