Phong cười cười, cố làm vẻ bình thường để cho Dũng đỡ quê cục, nhưng Phong cũng không muốn Dũng nghĩ mình là một người tập toẹ không hề hay biết gì.
– Chịu ông, đúng là chẳng giấu nổi ông cái gì. Nói thiệt nhé, đúng là cái hội chơi thuốc lắc này do tôi chủ xị sáng lập ra đó, hôm nay thấy ông buồn về chuyện của Trâm nên mới bạo gan rủ rê ông đi giải khuây.
– Cảm ơn đã nghĩ đến mình. – Phong thiệt lòng biết ơn vì biết nếu không quý mến mình nhiều thế thì Dũng cũng chẳng dại gì lại tiết lộ sự ăn chơi của mình ra ngoài.
– Cảm ơn chó gì. Mà đến chỗ tôi có nhiều em xinh và chịu chơi lắm, ông không cắn thuốc thì thôi nhưng nhảy nhót và địt gái thì cứ tha hồ. Coi như là giải quýet bức xúc cơ thể, giống như ăn uống ỉa đái vậy, đừng coi là có lỗi với Trâm.
Phong gật đấu, cũng chẳng dám nghĩ ngợi nhiều nữa, dạo này căng thẳng nghĩ ngợi anh đã thấy mệt mỏi lắm rồi, đành phó mặc đến đâu hay đến đó vậy.Nhưng lúc này Phong cũng không dám nghĩ đến chuyện trong đám đàn bà làm đủ trò trắc nết dâm dật mà anh sắp gặp lại có mặt cả người con gái anh yêu, đang sa xuống vũng lầy nhơ nhúa nhất của xã hội này.
– Tại cậu lừng chừng mà bọn mình tới trễ mất cuộc vui đó, tụi nó bắt đầu trước mất rồi.
Dũng càu nhàu chỉ vào mấy chiếc xe cáu cạnh đậu bên ngoài hộp đêm. Nom có vẻ như chỉ là một nhà nghỉ bình thường nằm ở ngoại ô, khác hẳn với vẻ mường tượng lúc ban đầu của Phong. trước nay vốn anh vẫn nghĩ một chốn ăn chơi nhảy nhót quậy phá có cỡ thì ít nhất cũng phải có chút bề thế hoành tráng. Nếu không phải là do Dũng dẫn tới thì Phong coi từ bên ngoài thấy nó cũng chỉ giống một chốn nghỉ ngơi bình thường chứ cũng chẳng hay nó lại là cái thiên đường mà Dũng vừa mới hết lời ca ngợi.
– Nhanh lên cha, theo tớ nhé, cẩn thận kẻo lạc lối đó.