Phong ghé tai Mai lầm thầm, vuốt tóc nàng. Một lúc không giữ được mình, có lẽ Phong trót lỡ tay nghiến vào vú của Mai hơi mạnh, không biết nàng có đau lắm không, nhưng cũng đủ để khiến cho Phong giật mình vì thấy Mai khẽ trở mình. Hấp tấp hệt như một dứa trẻ hư, Phong vội kéo ngay cái mền phủ lên ngực Mai, nhưng thấy nàng vẫn ngủ ngon, Phong mới thấy đỡ ngượng ngập. Anh lại ngồi ở bên, ngắm nhìn Mai, ngắm nhìn cho thoả, cho đã nhưũng ngày nhớ nhung xa cách.
Thấy khoé miệng Mai hình như hơi bị sưng lên, Phong vội chạy đi lấy thuốc đặp lên môi nàng. Tự dưng trong lòng Phong trào lên sự căm hận ghê gớm những gã đồi bại đã hại đời nàng. Phong biết, chắc chắn không chỉ là hơn một chục thằng có mặt ở cái phòng lắc tối hôm nay, mà trước đó, đã có nhiều, thậm chí rất nhiều thằng làm cái chuyện súc vật đó trên cơ thể người đàn bà mà anh hết mực yêu này. Nếu như bản thân Phong từng nâng niu, trân trọng cái lỗ thiện đường đó của Mai bao nhiêu thì lũ người kia đã coi cái chỗ đó chỉ như một cái lỗ thịt hạ cập, để mà trút vào đó những ham muốn tầm thường nhục dục. Phong không thực sự hiểu rõ tại sao Mai lại đến cái cảnh này, nhưng dù đó là gì đi nữa thì anh cũng không trách móc nàng, có căhng chỉ là trách chính mình. Phong biết một mình Mai bơ vơ ở cái đất Sài Gòn này thì nàng khó lòng mà đứng vững được, nhất là khi xung quanh nàng luôn có những con chó sói chỉ chực có cơ hội là bế nàng lên giường để mà cấu xé cơ thể nàng.