Mai khẽ nhổm người dậy, cố không để cho Phong nhận ra, Mai đỏ mặt khi thấy bên dưới cái mền mình không có gì che thân, trong lúc say thuốc, nàng có thể múa may rồi làm trò con heo với không một chút vải trên người không sao, nhưng lúc này cái lạnh lẽo khi bị lột truồng này khiến cho Mai lại càng cảm thấy trống trải. Mai lén đến bên cnạh nhìn Phong, anh ngủ, có vẻ không được ngon giấc lắm nhưng trông rất đẹp trai và hiền hậu. Hai hàng nước mắt bất ngờ lăn trên mặt Mai, nàng thế này….bất kể một người con gái nào, cho dù là một con đĩ có lẽ vẫn còn xứng đang hơn nàng. Cửa ban công mở, căn nàh của Phong nhìn ra sông Sài Gòn, gió buổi sáng lùa vào mát lạnh. Mai khẽ rùng mình, nàng lấy chiếc áo sơmi của Phong vắt trên ghế mặc vào người, vừa để che than, mà cũng vừa để có cảm giác như là anh đang ôm lấy nàng. Mai nhắm mắt chuẩn bị nhảy xuống, cho đến phút giây cuối cùng, cẳng tay của nàng bị hấp tấp kéo giật lại, Mai sững người quay lại, nàng không sao kìm được lao vào lòng của người vừa không cho nàng làm cái chuyện dại dột đó.
Mai khóc rấm rứt từng hồi, cho dù trái tim đầy hằn vết thương của nàng như được sưởi ấm lên vì những lưòi dỗ dành của Phong
– Mọi thứ đều đã qua rồi, qua thiệt rồi mai. Đừng buồn nữa, chúng mình sẽ chỉ nhìn về tương lai thôi.