Trong cả đống thư và quà gởi đến cho nàng, Mai bắt gặp một món rất đặc biệt, là một cái ống trong suốt đựng bốn quả banh nỉ bên trong, bên ngoài còn buộc nơ và ruy băng màu đỏ rất đẹp. Nhìn cái hộp banh ấy tự dưng Mai thoắt nhớ đến một người, chính là cái anh chàng cái đây mấy tháng đã cùng trả lời phỏng vấn chung với nàng trên báo. Dạo đó hình như anh ta đã hứa sẽ tìm cách liên lạc lại với nàng, bẵng đi một thời gian lại kèm thêm với việc nàng quen và suốt ngày cứ phải làm tình liên tục với Huy nên tuy thỉnh thoảng nàng có một vài lần nhớ tới anh ta những cũng không thật đậm nét.
Thực ra thì điều này cũng rất dễ đoán, ngoài anh chàng đó ra thì Mai tin chắc chẳng có ai lại gởi banh tennis cho nàng thế này cả. Thế nên Mai chỉ thấy bất ngờ lúc nàng nhìn thấy mấy quả banh lúc ban đầu thôi còn đến khi lần giở tấm bưu thiếp gởi kèm theo, thấy đúng người viết là anh ta thì Mai không còn bất ngờ nữa. Có điều nàng vẫn thấy hơi ngạc nhiên một chút, ngạc nhiên thứ nhất là vì nàng không ngờ anh chàng vận động viên này lại viết chữ đẹp đến thế, có vẻ rât nắn nót và tròn trĩnh như kiểu chữ của trẻ con nhưng cách anh ta viết vẫn rất bay bướm, nếu nhận xét một cách công bằng thì anh ta có kiểu chữ vừa ngộ nghĩnh kì lạ nhưng cũng rất quyến rũ giống như vẻ ngoài của anh ta vậy. Mới gặp duy nhất một lần nhưng Mai vẫn nhớ như in những góc cạnh trên khuôn mặt, dáng điệu hơi gày gò nhưng săn chắc của anh ta, nhất là nụ cười kiểu rất lãng tử thì nàng gần như không thể quên. Điều ngạc nhiên thứ hai khi nàng đọc bưu thiếp là cái kiểu anh ta mở đầu rất buồn cười, chỉ nhìn thư thôi Mai cũng có thể cảm thấy rắng khi viết những lời này cho nàng anh ta chắc là rất ngượng nghịu và bối rối.