” Tôi không biết cô có thể cho tôi thấy sự vị tha sẵn sàng tha thứ cho tôi bằng cách có mặt xem tôi thi đấu vào ngày chủ nhật được không. Sự có mặt của cô sẽ là động viên lớn nhất đối với tôi trong trận chung kết hôm đó. Giải đấu chưa bắt đầu nhưng phần tôi, tôi sẽ cam đoan là mình sẽ làm hết sức để lọt được vào cái trận đấu quái quỷ đó. Tôi sẽ mòn mỏi chờ đợi hiện diện của cô, thưa ca sĩ Hiền Mai xinh đẹp.”
Lần này thì Mai không thể kìm được, nàng phá lên cười khúc khích, cứ như thể nàng đang xem một kịch bản tấu hái vậy. Nhưng nàng cũng không thể không cảm thấy khâm phục anh ta, cái kiểu thư tán tỉnh của anh ta rất đặc biệt, nói chung chẳng khó khăn gì nàng không thấy ngay được anh chàng này là một tay cao thủ tình trường. Không biết đã có bao nhiêu cô gái bị anh ta biến thành con nai tơ để anh ta làm thịt rồi đây, Mai nghĩ thầm, cho dù nàng cảm thấy mình sắp sửa tự nguyện biến mình thành một trong số đó.
” Tái bút : Tôi gởi kèm mấy quả banh nỉ để cô ném cho đỡ buồn, tôi gởi cả một cặp vé để cô mời bạn trai cô đi cùng, nhưng thực sự thì tôi hi vọng vô cùng là hôm đó cô sẽ đi một mình tới coi, thiệt đấy.”
Mai gấp mảnh giấy lại, ép sát lên ngực nơi cặp vú của nàng đang phập phồng qua lớp váy ngủ mỏng tang, nàng biết chắc là chủ nhật này nàng sẽ có mặt coi anh ta đánh banh. Nhưng nếu anh ta đã hy vọng là nàng đi một mình thì nhất định là nàng sẽ phải khiến cho cái hy vọng nhỏ nhoi đó của Phong không trở thành sự thật. Mai đã tính nàng sẽ rủ cô nhân viên trang điểm thân nhất với nàng đi cùng……