Nhận được hai tin nhắn của Phong báo từ nơi anh thi đấu về là đã thắng hai trận, Mai cũng thấy mừng cho anh. Nàng thầm cảm ơn Phong đã rất ý nhị, chỉ nhắn tin thôi chớ không gọi trực tiếp cho nàng. Nếu anh có gọi thì có khi cả hai cũng chỉ nói với nhau được vài ba câu nhạt nhẽo mà thôi vì nàng cũng không có thời giờ. Đến tin nhắn của anh mà mãi đến tối đêm nàng mới có thể trả lời lại. Những dòng âu yếm anh gởi cho nàng khiến lòng Mai như ấm hẳn lại, cả cái chuyện nàng phải “thưởng” cho anh cái chuyện kia khi anh chiến thắng trở về Phong cũng nhắc tới làm Mai vừa ngượng vừa vui.
– Khi anh ấy về tới chuyện gì ảnh muốn mình cũng sẽ chiều hết, mình yêu ảnh.
Mai lẩm nhẩm trong miệng, cảm giác mệt mỏi cả một ngày tương phản với sự thoải mái khi rúc người trong mền trên chiếc giường khiến nàng chìm nhanh vào giấc ngủ. Chỉ còn hai ngày nữa là album của nàng sẽ chánh thức ra mắt.
*
* *
– Có chuyện rồi Mai à…..
Vẻ mặt âu sầu và hớt hải của Tuấn khi hắn bước vào khiến cho Mai thấy lạnh cả gáy, chưa bao giờ nàng thấy gã tỏ ra lo lắng và hấp tấp như thế. Khuôn mặt gã mồ hôi vã ra chảy thành từng dòng, cái vẻ mặt rầu rĩ ấy của hắn lẹ như điện truyền qua nàng.
– Có chuyện gì hả anh ?
Mai hỏi mà giọng nàng vẫn còn run run, linh cảm của nàng có thể khẳng định được cái chuyện mà Tuấn sắp nói ra đây là một tin xấu, thậm chí rất xấu. Ở vào một cái thời điểm nhạy cảm như lúc này, Mai như thể một tay làm xiếc đang đi tròng trành trên một sợi dây trên cao, chỉ một lay động khẽ khàng cũng khiến nàng thấy lo sợ, nữa là lúc này, cái miệng rộng với hai cái gò má núng nính mỡ của Tuấn cứ như đang chảy cả ra thiểu não.
– Đĩa hát của em bị đình lại không được phát hành nữa….