Thế mà tất cả những ước mong đẹp đẽ ấy của Phong đều đã bị cái chấn thương khốn nạn này phá vỡ tan tành không thương tiếc. Ngày hôm qua thậm chí anh đã đi gần tới chiến thắng, chỉ còn cách trận chung kết có một giơ đấu nữa thôi. Rồi một nỗ lực ráng cứu banh cuói sân, Phong cảm thấy vai mình nhói đau, cái đau như một cây kim nhọn hoắt đâm lên óc, anh hiểu thế là tất cả đã chấm dứt ở cái giải đấu này.
– Anh ngồi yên để người ta băng lại cho nào. Đừng có quẫy đạp như đứa trẻ thế.
Giọng nói của cô nàng quản lí riêng cho Phong vẫn thế, dịu dàng và ngọt như mật, đủ để khiến cho bất kì gã đàn ông nào dù là cứng rắn nhất cũng phải quy hàng. Tất nhiên là sau quãng thời gian sáu, bảy năm làm quản lí cho Phong, kể từ lúc anh bắt đầu cầm vợt thi đấu chuyên nghiệp thì quá đủ để Trâm lôi anh lên giường với nàng. Một anh chàng đánh banh đẹp trai ngủ với cô quản lí xinh như mộng của mình, chuyện đó diễn ra quá đỗi bình thường, kể cả với bản thân Phong nữa, cho đến khi anh gặp Mai.
Bàn tay mịn màng của Trâm chạm vào ngực để trần của Phong, cô ta thoắn thoắt quàng qua vai anh những lớp gạt trắng cố định cái khớp vai vừa được chữa chạy theo kiểu vật lí trị liệu. Thực sự thì điều này khiến Phong cảm thấy đỡ đau hẳn, cánh tay anh lúc này không còn cái cảm giác rã rời ra khỏi cơ thể như lúc đầu, nhất là khi cô ta có những đụng chạm rất khéo léo vào người Phong. Vẫn chưa hết bực tức, chưa thể nào tiêu hoá nổi cái thất bại khó coi hôm qua, Phong cảm thấy hơi bực. Nếu theo như mọi khi thì lcú này anh có thể vần ngửa Trâm ra rồi đòi cô ta cho anh đụ, Phong biết Trâm sẽ chẳng bao giờ từ chối, giống như bao năm nay cô ta đã luôn đáp ứng những đòi hỏi về thể xác của anh. Trâm tiến lại gần phong, áp cái thân hình hừng hực như núi lửa vào anh thỏ thẻ
– Thế nào cưng, thấy hứng hông. Nếu muốn thì về khách sạn lên phòng em sẽ chiều.