Lần đầu trao gởi đời con gái trong trắng cho Tuấn, Mai chỉ mơ về ngày được đứng trên những sân khấu phòng trà lộng lấy ánh đèn tại Sài Gòn, được hát trước đám đông hâm mộ la hét, cổ vũ, cái từ ca sĩ nghe quá cao sang đối với nàng. Vậy mà mới có một năm nàng đã thay đổi quá nhiều, đủ trưởng thành để hiểu hết sự bạc bẽo của cái nghề cã sĩ này, và cùng đủ để hiểu được Tuấn chỉ coi nàng là một món hàng hoá kiếm lời cho hắn cũng như là một thứ đồ để hắn tiêu khiển giải trí hàng đêm. Ít nhất thì bây giờ Mai cũng biết và chấp nhận sự thực là việc hàng đêm bú cho hắn, chiều hắn, cho hắn địt nàng đủ kiểu cũng là một phần công việc của nàng. Tuấn đã gieo vào đầu nàng cái suy nghĩ là đối với một cô ca sĩ, không chỉ có tập hát, tập nhảy, khớp nhạc, trang điểm, biểu diễn, giao lưu với khán giả….mà ngủ chung và phục vụ nhu cầu xác thịt của ông bầu cũng là một nhiệm vụ không thể chối từ.
Tuấn ngồi dậy, hắn khoan khoái đứng thẳng người lên trên nệm sán gần hơn đến Mai, nàng đang ngồi thần ra hơi mệt, cả ngỳa tập tành, tối biểu diễn, đêm về lại phải cởi truồng ra để làm nốt cái nhiệm vụ quái quỷ này khiến nàng như chẳng còn chút hơi sức, chỉ muốn nằm lăn ngay ra giường ngủ vùi. Nhưng Mai cũng biết là chưa ngủ ngay lúc này được vì ít nhất thì ông bầu của nàng đả nhỏn dậy đòi hỏi nàng phục vụ nữa. Gã ghé cả cái buồi đã hơi sun lại của gã vào miệng nàng, đám lông buồi cưng cứng chọc vào hai bên má mũm mĩm của Mai nhột nhạt.
– Bú đi.