Phong giật mình, mải suy nghĩ anh không biết Trâm đã lén đến sau ôm lấy anh từ lúc nào. Tắm xong cô nàng vẫn không thèm mặc lại chút gì trên người, mái tóc và đám lông đẫm nước cùng với làn da mịn áp vào người Phong khiến anh chuyển sang một cảm giác khoan khoái đến kì lạ. Thân thể trần truồng của Trâm dựa hản vào anh, tay của cô nàng sờ vào chỗ cái buồi của phong trêu chọc anh
– Sao lúc nãy hùng hổ lắm, làm cho người ta đến là khổ, mà bây giờ ỉu xìu như gà mắc toi vậy cưng.
Phong gạt tay của Trâm đang sờ mó cặc mình, vẻ hơi khó chịu. Bây giờ là lúc nào mà cái đó của anh có thể cương lên được cơ chớ, Phong chỉ muốn sao cho cái chấn thương chết toi ở vai của mình bình phục lẹ để có thể bay ngay về Việt Nam gặp Mai. Thân thể ngon lành khủng khiếp cùng cái lồn lúc nào cũng đỏ mọng lên của Trâm chỉ có thể xoa dịu những khát khao về thể xác nhưng chẳng thể nào bù đắp được về mặt tình cảm cho Phong khi phải xa Mai. Mấy ngày vừa rồi Phong làm tình như điên, làm tình từ sáng đến tối với cả Trâm nhưng chỉ cần hễ rảnh ra một giây phút nào đó thôi là lại khiến cho Phong nhớ Mai khôn nguôi.
Dăm ba phút nói chuyện điện thoại khi nãy thậm chí lại càng khiến cho Phong thấy nhớ Mai hơn, vậy mà lúc đó anh cũng không có đủ can đảm để nói chuyện lâu hơn với nàng vì càng nói Phong càng biết mình sẽ chỉ có nói xạo với nàng về hoàn cảnh hiện tại của mình. Phong cố an ủi Mai rằng anh đang nằm trong bệnh viện, chấn thương của anh thực ra không quá nặng và anh có thể về nàh với Mai sớm nhất có thể. Nhưng sự thực thì anh đang ở trong một khách sạn nhỏ nhưng rất đẹp và yên tĩnh, một ốc đảo thật sự để cho anh và Trâm làm cái chuyện chồng vợ với nhau. và cái chấn thương của phong cũng không hề nhẹ như lời anh nói, đó là một chấn thương tái phát và những chấn thương kiểu vầy cần rất nhiều thời gian để hồi phục.
– Bao giờ thì anh biết mình có phải phẫu thuật hay không?
– Em cũng chưa rõ, bên này họ đang kiểm tra lại phim chụp xương của anh. Em hy vọng là chỉ cần chữa theo kiểu xoa bóp vật lí thôi chứ không cần làm phẫu thuật. Nếu phẫu thuật thì coi như cả mùa giải thi đấu này của anh thế là xong.
Trâm ngồi vào lòng Phong, đặt tay của anh lên vú mình, cố an ủi anh.
– Anh cũng đừng buồn, dù sao mình cũng nên chữa trị triệt để một lần trước khi về nước.
– Không được, anh không thể ở lại bên này lâu đến thế được.