Không khí quanh bàn cà phê căng thẳng hẳn lên, những dây thần kinh của Mai căng lên, bản năng tự vệ của đàn bà khiến cho nàng xù lên như một con nhím đối diện với cặp mắt híp lại rất khả ố của gã. Gã trầm ngâm vuốt cằm, cái bản mặt của gã như thể lúc này gã đang nghĩ lại những giây phút ngây ngất bên Mai. Tuấn ngồi bên hai người thấy thế vội vàng xoa dịu Mai, gã quá kinh nghiệm để có thể khôn khéo đánh vào những điểm yếu tâm lí nơi Mai.
– Em đừng căng thẳng như thế, hôm nay anh Lâm chỉ muốn gặp gỡ em như hai người bạn cơ mà.
– Bạn ? – Mai rủa thầm cái từ này, bản thân nàng thấy nực cười bởi không hiểu sao gã ông bầu của nàng lại có trí tưởng tượng phong phú cùng một cái óc hài hước đến mức có thể coi mối quan hệ giữa nàng và tay cục trưởng này là bạn bè. Đơn giản, cái cần ở nàng là thân xác, là cái lỗ lồn của nàng, còn nàng thì cần cái quyền nơi hắn. Một mối quan hệ mua bán đổi chác như thế hắn gọi là “bạn” thì thiệt hài hước.
Thực ra thì đáng lẽ Mai cũng không đến mức tức giận như vầy chỉ vì việc nàng đã phải làm tình với gã. Cái khoản đó thì chính nàng chủ động đồng ý vì quyền lợi của nàng, nàng cũng không thể trách cứ gì Tuấn hay kể cả gã Lâm kia, về tình về lí hai gã cũng đâu có ép buộc nàng phải làm một con đĩ như thế. Có điều mấy ngày hôm nay không nhận thêm được tin tức gì từ Phong đâm ra Mai vừa thấy lo lắng lại vừa thấy tủi. Nhiều lúc Mai không thể nào hiểu nổi đàn ông, bao gồm cả Phong trong số đó. Tất nhiên là trước khi anh đi thi đầu mai đòi anh phải hứa sẽ giành giải về, rồi nàng mới chịu “chiều” anh. Nhưng chẳng lẽ một người thông minh như anh lại không biết là dù thắng hay thua thì khi trở về anh muốn điều gì ở mai mà không được chớ, chỉ cần anh ngỏ ý thì chuyện gì nàng cũng sẽ làm vì anh, kể cả những chuyện có khủng khiếp như những chuyện nàng đã phải cắn răng làm với tay cục trưởng kia là cùng.
Mai chỉ cần anh về bên nàng, động viên chia sẻ vui buồn với nàng, nàng muốn chính tay mình sẽ là người chăm lo, lo chữa chạy chấn thương cho anh mau hồi phục. Đắng này Phong cứ biền biệt ở nước ngoài khiến cho Mai vừa lo cho anh mà lại lo cho chính mình, hình như nàng linh cảm một điều đáng sợ là chưa bao giờ Phong thực sự coi nàng là người đàn bà của mình.
– Anh rất thích em, anh cũng không thể dấu giếm là anh rất ao ước được cùng em thêm một lần nữa. Đêm hôm nọ với em là một đêm mà có lẽ cả đời này anh cũng không thể nào quên nổi, mà anh cũng chẳng bao giờ muốn quên.
Gã cục trưởng phân trần, cái chức vụ gã làm hoá ra cũng không hẳn chỉ nhờ vào chạy chọt mà cũng có phần vì cái tài nói năng văn vẻ của gã. Có điều là trước nay Mai chỉ tiếp xúc với cái thành phần bỉ ổi dâm dục của gã mà chưa bao giờ biết được cái tài này của gã Lâm. Cũng đúng thôi, một tay cục trưởng quản lí văn hoá thì chí ít cũng phải biết cách giao tiếp nói năng cho văn hoá chút, dù Mai thừa biết hắn tỏ ra vô văn hoá và thô lỗ ra sao một khi cùng nàng cởi truồng lăn lộn với nhau.
– Thực ra thì có việc anh đã bàn trước với anh Tuấn trước khi bàn lại với em. Em đã thẳng thắn như vậy thì bọn anh cũng đặt thẳng vấn đề với em luôn….