VN88 VN88

Xem truyện mới Nhật kí của ba phi mới hay

Bóng thằng Phi vừa khuất là thằng kia cũng chạy ù về kể lại toàn bộ câu chuyện cho bà phú hộ nghe không sót một chữ nào. Bà nghe xong liền sai người bắt nhốt thằng gia nhân đó vào vì sợ nó đi trước hổng tay trên của bà. Sáng hôm sau bà dậy thật sớm, bí mật núp ở gần cửa nhà thằng Phi chờ đợi…

Một lúc sau, thằng Phi từ trong nhà đi ra tay kéo lê một cái bao trống không thật bự, mắt nó lấm lét xem xét chung quanh xem có ai theo dõi không? Bà Hoa nhủ thầm: “Thằng này sợ bị phát hiện, vậy là lần này nó không nói dóc rồi. Ha ha ha! Mình sắp sửa kiếm được một mớ đây”. Bà nhẹ nhàng bí mật theo gót thằng Phi, nó có vẻ như không hay biết. Bà lần mò theo đuôi nó vào rừng… Đến một con suối, thằng Phi lội qua, nước chỉ đến đầu gối nó nhưng bà chưa thể lội theo được vì sợ tiếng nước bì bõm sẽ làm thằng Phi phát hiện ra bà nên bà núp vào một bụi cây chờ thời cơ…
May quá, thằng Phi không còn đi xa nữa mà dừng lại ở một gốc cây to thật to có một cái hốc lớn vừa đủ cho một người bình thường chui vào. Nơi ẩn nấp của bà phú hộ cách chỗ gốc cây đó khá xa nên bà không thể nhìn rõ thằng Phi đang hốt hốt cái gì từ trong hốc cây bỏ vào bao. Xong xuôi nó lôi cái bao sềnh xệch dưới đất với vẻ rất nặng nhọc. Đi ngang qua chỗ ẩn nấp của bà phú hộ, miệng thằng Phi cứ lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, nhiều quá mang không hết. Thôi để ngày mai đến lấy tiếp”. Bóng thằng Phi vừa khuất, bà phú hộ Hoa nhào ra khỏi bụi cây, lội ào ào qua suối, lao đến cái hốc cây lúc nãy, chui đầu vào xem xét. Cái hốc sâu và tối quá không thấy được rõ bên trong, bà chui sâu thêm chút nữa, hai tay đã lọt vào mà thân mình còn kẹt lại. Thấy không vào nổi nữa, bà định chui ra để thở thì đã quá muộn màng. Có cái gì đó cứ đẩy bà ngược trở lại. Trong tình thế “tiến thoái lưỡng nan” bà chỉ còn biết kêu trời:
– Oái…! Thả bà ra… Nếu không thì biết tay bà…!

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.