Ông dzô thêm một chung nữa rồi tiếp:
– Về đến nhà, thay đồ đi tắm thấy có mùi thúi thúi. Nhìn xuống thì thấy cu mình dính đầy cứt người. Thì ra là lúc nãy nó cho mình chơi lỗ đít nên hèn chi nó bót còn hơn là chim con nít nữa. Mồ tổ cha nó, hèn gì mà nó không cho mình rờ chim.
Nghe tới đây tui không nhịn được cười, ôm bụng cười ngặt ngẽo. Ông già thì cứ tỉnh bơ nhắm mồi uống rượu. Ông tiếp:
– Mồ tổ cha, tưởng đâu mình lừa nó ai dè nó lừa mình. Hổng chừng nó là thằng đực rựa lắm à.
Tui được một bữa cười muốn sặc cả mồi lẫn rượu. Hai người chúng tui ngồi uống rượu đến tận tối mịt. Tửu lượng của tui không cao nhưng vì ông già uống nhiều hơn gấp mấy lần nên có vẻ say trước tui. Tui dìu ông về đến nửa đường thì ông ngăn tui lại ra hiệu cho tui về đi. Tui năn nỉ thế nào ông cũng không chịu:
– Cậu yên tâm đi, tui không có muốn chết nữa đâu vì bây giờ tui sẽ giao cuốn sách này lại cho cậu. Cậu hãy đọc nó nhưng đừng có bắt chước như tui nghe hông.
Tui nhận cuốn sách đưa lên đọc thấy tựa đề: “Ba Phi Nhật Ký”. Tui lật lật thêm vài trang nữa lướt sơ sơ qua mấy đoạn, lúc ngẩng lên thì ông lão đã đi mất hút từ lúc nào.
***
Sau bao nhiêu đêm nghiền ngẫm, tui phát hiện ra nhiều bí mật của Bac Ba Phi mà từ trước tới giờ chưa có ai biết được. Nay xin được giới thiệu cùng các huynh đệ trong diễn đàn của Bac Ba Phi. Nhưng mà phải hứa là không được kể lại cho trẻ em dưới 18 tuổi nhé!!!