Mười phút sau, thật sảng khoái, thật mát mẻ, dì Tám vuốt tóc rồi xoay vòng tròn cho nước văng ra hết. Thân hình trần truồng của dì đứng trong bên bờ ao trông như thần vệ nữ. Dì đi tới chỗ cành mít lúc nãy máng áo … “Ối!”, dì la lên ngạc nhiên trong bụng thầm nghĩ: “Rõ ràng lúc nãy mình để đây mà!”, trong bụng dì chợt cảm thấy sờ sợ, da gà nổi khắp người. Dì vội vàng lấy hai tay che vú co ro chạy vào nhà… “Oái…! Má ơi sao hồi nãy cửa mở mà?” dì giật nảy mình vì rõ ràng lúc nãy dì đi tắm bằng cửa sau mà sao bây giờ nó đóng mất tiêu rồi? Đã sợ càng thêm sợ… dì phải chạy vòng ra cửa trước, chỉ còn đó là lối duy nhất dẫn vào nhà.
“Ái cha mẹ ơi…!”, dì giật bắn cả người khi vừa vào nhà đã thấy có bóng người ngồi chễm trệ uống nước ngay trước tủ quần áo của mình. Dì rụng rời cả tay chân, giơ hai tay lên ôm mặt, quên mất là mình đang ở truồng. Thằng Phi cố nhịn cười giả bộ ngơ ngác:
– Ủa con đây mà dì Tám!
Chợt hoàn hồn lại, dì la:
– Cái thằng dịch dzật mày ngồi chình ình đó làm tao hết cả hồn.
Nó cứ giả bộ ngác:
– Con qua hổng thấy dì đâu nên ngồi đây đợi chứ bộ. Nhưng mà… sao dì hổng mặc đồ vzậy?
Lúc này mới nhớ là mình đang “cuổng trời”, dì vội lấy tay che vú che chim lại, trong đầu nhủ thầm: “Thôi chết mẹ rồi, nó thấy hết mẹ rồi còn đâu… Làm sao bây giờ? Nó ngồi ngay trước tủ quần áo rồi…”. Dì ấp úng:
– Con… con… đi ra ngoài một chút được không?
– Để làm gì vậy dì? – Nó giả vờ ngây thơ.
– Thì để dì mặc đồ chớ làm gì.
– Thôi được! Vzậy thì dì cho con ra tắm ao nhà dì nha?
– Ờ thì làm gì thì làm lẹ lẹ đi thằng quỷ sứ.