VN88 VN88

Xem truyện người họa sĩ mới hay

Con bé vẫn dứng tần ngần ra đó, ngạc nhiên lặng lẽ.
– Anh hỏi thật nhé, có đúng em bị bắt buộc phải tới đây không?
– Không. Tự em đấy ạ.
– Chú không ngờ em rất hiểu công việc.
– Vâng… có mấy lần anh của em đã dắt em đến đây ngó trộm Anh vẽ như thế này. Em có xem triển lãm của anh, em thích lắm.
– Vì thế em đến làm việc giúp anh ư?

Cô bé ngập ngừng một chút.
– Dạ… Cũng chỉ vì anh của em đang mắc nợ người ta. Những bảy trăm. Em bán xe đạp của em chỉ được bốn trăm rưỡi.
– Lại trả nợ bạc phải không?

Con bé ngước nhìn tôi, giọng buồn hẳn:
– Xin anh giữ kín cho. Anh ấy thua bạc, liều lĩnh lấy xe của gia đình người quen đem gán. Hôm nay không chuộc được xe trả họ, họ sẽ báo công an bắt. – Mẹ em lại đang ốm nặng. Chúng em chẳng còn gì để bán. Anh ấy đã thề độc với em lần này là lần cuối cùng, từ rày không đánh bạc nữa.

Cổ tôi nghẹn đắng. Giá thằng khỉ có đó chắc tôi đã đấm vào mặt nó một cái. Chúng tôi lặng lẽ trở lại công việc.

o O o

Sự xúc cảm mãnh liệt của tôi bỗng trở lại đột ngột, ào ạt, vội vã. ánh sáng mỗi lúc biến động trên thân thể kia như trêu cợt tôi. Tôi sẵn sàng đổi mọi giá để ghi được trọn vẹn vẻ đẹp của da thịt đang lướt qua tầm tay. Chẳng lâu nữa cái hưng sắc trinh nữ kia bị vầy vò, bị những bàn tay đàn ông hưởng thụ không thương tiếc. Con bé tự đến đây, tự khỏa thân để lấy tiền cứu thằng anh cờ bạc, cứu người mẹ đang hấp hối? Có cách gì vẽ được vẻ đẹp của tâm hồn?
– Anh không vẽ cái nốt ruồi chứ?
– Vì sao?
– Dạ, em nghĩ là …
– Nó không có xấu đâu. Đẹp nửa là đằng khác.

VN88

Viết một bình luận

Website này sử dụng Akismet để hạn chế spam. Tìm hiểu bình luận của bạn được duyệt như thế nào.