Hoàng nói mà đinh ninh người gõ cửa là Chi, đã mấy lần nàng mang đồ ăn cho gã những lúc phải làm việc muộn rồi cả hai cùng ăn ngay tại phòng của gã. hắn thản nhiên làm việc không ngước nhìn lên cho tới khi một bàn tay phụ nữ đặt hộp đồ ăn lên bàn làm việc của hắn. Đôi tay trắng ngần, những ngón tay dài sơn đỏ chót, bàn tay này không giống của Chi vì không có chiếc nhẫn cưới bạch kim mà hắn vẫn thấy nàng đeo. Hoàng giật mình ngước mắt lên thì thấy Mai, cô nhân viên của phòng kế hoạch đang bẽn lẽn nhìn hắn rồi e thẹn cất tiếng. Giọng nói của cô ta thường ngày vốn đã rất trong trẻo, nay lại càng nổi bật giữa không gian yên tĩnh lúc nửa đêm.
– Anh nghỉ một lát ăn tạm chút gì đã, từ tối đến giờ anh đã ăn gì đâu.
Cô ta cười, một nụ cười hiền lành và ngoan ngoãn. Hoàng thấy mai thánh thiện và ngây thơ dù bản thân hắn cũng phân vân không biết đó có phải là cô ta giả nai hay không.
– Ủa, cô chưa về sao, tôi tưởng chỉ còn mỗi tôi ở lại thôi chứ.
– Em chưa về được vì phải hoàn thành nốt mấy số liệu sáng sớm mai nộp cho chị Chi. Em tưởng mình làm xong sớm nên cố làm thêm ai ngờ ngửa mặt lên thì đã hơn 10 giờ tối. Em phóng vội ra ngoài mua ít đò ăn, qua phòng anh thấy đèn vẫn sáng nên em mua thêm một phần. Có người ăn cùng dù sao cũng vui hơn anh nhỉ.